Năm thứ nhất, vào ký túc được mấy hôm thì mình quen một thằng khóa trên tên là Sướng quê ở Hà Tây. Ở ký túc, Sướng nổi tiếng chym to và hay tắm truồng. Chiều chiều, nếu bắt gặp một thằng cởi trần, chân tay, người ngợm lẻo khẻo như que củi, trên đầu đội quả xô nhựa, bên dưới súng ống lắc lư… đang lừ đừ đi từ cầu thang tầng 4 xuống bể nước thì chắc chắn đó là Sướng đại hiệp.
Có lần đang tắm chợt nghe tiếng mấy đứa con gái kêu ré lên ở cầu thang, chạy lại xem thì té ra có hai em gái đang lên tầng 3 thăm bạn trai thì bất ngờ đụng phải Sướng – đầu đội xô, chân bước lạng giạng trong tình trạng củ cải không mảnh vải che thân. Thằng Biển cười hè hè bảo: “Mẹ thằng chó này bựa thế!” Sướng nói: “Bọn nó chả thích bỏ mẹ ra còn giả vờ”. Mình hỏi, thằng này tài thật, mày không ngượng à? Sướng cười nhăn răng bảo: “Biết mặt thằng đéo nào đâu mà ngượng”.
Một buổi trưa, vừa ăn cơm về thì Sướng bảo: “Ê, đi xem phim mát không?” Mình chưa xem phim mát bao giờ cả. Ở quê thi thoảng xem ké mấy bộ phim tâm lý của Ấn Độ, thấy diễn viên ăn mặc hở hang ôm riết lấy nhau mà tim đập thình thịch, mặt nóng ran lên vì vừa hồi hộp vừa thích mê tơi. Nhưng chỉ thế thôi chứ chưa biết mát miếc gì cả nên vừa nghe xong gật đầu ngay. “Xem ở đâu?” Sướng bảo: “Ra quán chú Giáp”.
Quán cà phê chú Giáp năm ở đường Lương Thế Vinh, ngay cạnh ký túc Mễ Trì. Bên kia đường là trường Ngoại ngữ. Sau này mới biết đây chính là câu lạc bộ chuyên phục vụ phim mát cho anh em hai trường Tổng hợp và Ngoại ngữ. Cánh cửa sắt hé ra vừa đủ thân người qua lọt. Bên trong lúc này đã có khoảng chục mống. Tất cả đang cắm mũi xem phim chưởng trên quả tivi JVC 14inch, tay lắc lắc ly cà phê rất ra dáng tay chơi. Mình không thích cà phê nhưng vẫn gọi một nâu nóng kèm hai điếu Vina rít cho thơm râu. Mình quay sang sốt ruột hỏi Sướng: “Sao lại chiếu phim chưởng thế?”. Sướng nhấp ngụm cà phê, ghé tai bảo: “Từ từ đợi tí cho đông khách đã”.
Ít phút sau, khi quán đã hòm hòm khách, cánh cửa sắt bắt đầu được khóa chặt lại nội bất xuất, ngoại bất nhập. Chú Giáp mặc quả quần đùi cháo lòng tương đối khiêu d.âm, đứng lên thăm dò ý kiến khán giả: “Chúng mày thích xem Á hay Âu?” Một thằng nhìn có vẻ đầu gấu bảo: “Mở tiếp phim chưởng xem đi!”. Mấy thằng khác nhao nhao. Phim Nhật đi… Phim Tây đi… Châu Á đi…
Sau một hồi lắng nghe tâm tư và nguyện vọng anh em, chú Giáp rón rén thay băng phim chưởng bằng băng phim mát của Tây. Quả đầu Sharp kêu kèn kẹt một lúc rồi bắt đầu phát ra những hình ảnh nóng bỏng đầu tiên.
Mình há hốc mồm khi thấy hình dạng rõ ràng của cái của nợ ấy. Nó phải to bằng cái dép tổ ong. Mà lại nằm dọc. Kinh hoành nhất là nó cứ đỏ au như tôm luộc và nhẵn thín không một cọng lông. Mình bảo Sướng: “Sao giống mồm mày thế?” Sướng nói: “Loại như mày với tao nó chấp chục thằng”.
Lần đầu tiên trong đời được thấy cảnh đấy nên mình khá sốc. Vợ chú Giáp mặc bộ đồ ngủ bưng cà phê cho khách, thi thoảng ngó lên màn hình tivi bảo: “Khiếp, to như khúc giò nhỉ!”. Sướng bảo: “Tưởng chị em ai cũng thích to?”. Vợ chú Giáp bĩu môi: “Thủng bố dạ dày chứ báu gì”.
Chú Giáp khá thờ ơ với những cảnh táo bạo trên phim, bằng chứng là diễn viên liên tục oh yes, oh yes… nhưng cái quần đùi cháo lòng của chú vẫn không thấy đội lên, dù chú không hề mặc sịp. Mình bảo với Sướng: “Có khi lão ấy liệt dương rồi cũng nên”. Sướng bảo: “Xem nhiều đâm nhàm nên nó không lên chứ liệt gì”, rồi phân tích thêm: “Cũng như bác sỹ phụ sản, bọn nó khám b.ướm nhiều nên xem cái này hết mẹ cả cảm xúc”.
Xem chừng gần tiếng, quay đi quay lại huỳnh huỵch như trâu húc mả mãi nên anh em bắt đầu chán. Chú Giáp nhanh chóng thay băng phim mát bằng băng phim chưởng Lý Tiểu Long để súng ống anh em hạ dần độ cao. Sướng kể, nhiều hôm xem xong quên bật phim chưởng để anh em xả hàng, máy móc đang dựng tướng lên nên thằng nào thằng nấy ra đường phải cúi lom khom như thoát vị đĩa đệm, nhìn rất hài.
Kết thúc buổi chiếu, vừa đứng dậy thì ngoài đường nghe tiếng chửi rất to: “ĐM lúc này thằng nào đòi xem phim mát?” Chạy ra thì thấy chú đầu gấu lúc nãy vừa hỏi vừa tẩn bôm bốp vào mặt hai chú khóa dưới.
Sướng đại hiệp trông thấy vậy liền mắt trước mắt sau lủi một mạch về ký túc.
Hú hồn!