Thị mím chặt môi. Chóp mũi thị đỏ tấy lên như trái cà chua. Mắt gườm gườm rất giống con mẹ bán bán quần áo chợ Ngã Tử Sở, sáng ra bị khách trả giá rẻ mạt rồi ngúng nguẩy cắp đít bỏ đi. Trong khoảnh khắc xuất thần của thị, hắn vẫn đủ bình tĩnh để cố tìm xem trên gương mặt biểu cảm đó có nét yêu dấu nào ngày xưa quen nhau còn sót lại?
“Đây rứa đó! Tôn trọng thì chào, không tôn trọng không việc chi phải chào cả!”
A à! Khẩu khí của một bậc liệt nữ nó phải thế. Hắn phì cười vì tự nhiên thấy thương thị. Đời thị nếu viết tiểu sử chắc cũng được 5 cái gạch đầu dòng, thăng trầm và đau khổ được bao nhiêu mà nghiệt ngã thế?
“Đừng có láo! Tôi hỏi cô, đứa nào dạy cô vô lễ như thế? Đứa nào?”
Ngay lập tức bố vợ nhảy cẫng lên rồi chạy lại vuốt vuốt ngực hắn, giọng nhũn như con chi chi.
“Đứa mô chứ nhất quyết không phải bố nhé! Bố mẹ thề là không phải do bố mẹ!”
Đoạn quay sang quát con gái.
“Mi bị thần kinh à? Con ơi, con ngu lắm, con có biết là chồng con vừa mới trúng… trúng… à quên… chồng con nó rất yêu quý nhà ta không? Bố vẫn thường dặn dò con, anh Phèo là một con người tài năng, đức độ, sống có trước có sau. Thôi làm mà nối lại với nhau đi cho bố mẹ nở mặt nở mày. Bố là bố bạc con mẹ nó hết tóc vì chuyện bọn bay đó con!”
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, hắn buông một câu khiến 2 cựu chết lặng người.
“Nối nối cái con khỉ! Nói cho mà chia vui là đây chuẩn bị cưới vợ mới!”
Câu nói vô tình của hắn không ngờ có sức công phá tương đương 2 quả bom nguyên tử trút xuống Hiroshima và Nagasaki ở đệ nhị thế chiến. Bố vợ nghe xong nằm vật ra ghế salon, tay bắt chuồn chuồn. Mẹ vợ mặt tái mét luống cuống hỏi “Dầu Phật Linh mô? Lấy dầu ra bôi vào thái dương hệ cho bố mi ngay!” 5 phút trôi qua. Đã tìm được lọ Phật Linh. Chợt bố vợ kêu ré lên đầy bi tráng “Ối!”
Hắn đến bên hỏi “Sao thế bố?” Bố vợ nước mắt giàn giụa rên lên khe khẽ “Địt mẹ, nhỏ cả vô mắt rồi!” Trong cơn xúc động, bố vợ níu vai hắn thì thầm hỏi.
“Có thật là sắp lấy vợ mới không con? Đừng giấu bố mẹ phải tội?”
Đã trót đâm lao hắn theo lao luôn. Giọng rề rà rất khệnh.
“Vâng! Thì cũng lấy được rồi! Một mình lọ mọ cơm nước mãi kể cũng chán”.
Đang pha nước cam, cựu vợ nhếch mép bảo.
“Con mô lấy phải thì chị xin chia buồn! Gớm, báu đấy! Cái loại trời mưa nằm ru rú trong nhà mơ tưởng cầu vồng, trong khi thiên hạ người ta xách lưới ra đồng ầm ầm kiếm cá rô về kho nghệ mà không biết nhục. Cưới nhau về hái cầu vồng xuống kho nghệ mà ăn với nhau nhé!”
Ấy là thị rỉa rói cái tính mà thị vẫn nghĩ nhảm nhí nhất ở hắn, đó là lãng mạn vặt. Thật, đôi khi hắn cũng thấy rứa nhưng chỉ là thoáng qua. Một đứa sẵn nhạy cảm như hắn, đêm nằm nghe mưa rớt lộp bộp trên tán cọ cũng thấy buồn, mặc dù vẫn tỉnh táo để nhận ra rằng chả biết buồn vì cái đéo gì.
Ngoài những khoảnh khắc nhất thời ấy ra, bình thường hắn khá thực tế.
Bằng chứng là đêm nào buồn đái, hắn cũng chạy ra vườn vác chym nhè vào mấy luống hẹ mà táng cho đỡ phí lượng ure trong nước tiểu. Có bữa uống bia, tưới quá đậm sáng ra mấy luống rau chết sạch, vợ hắn chống tay chửi cho trận mới chừa.
“Rứa à? Rứa à? Con mô đó con? Xinh không?”
Mẹ vợ láu táu hỏi dồn. Hắn nằm dài trên ghế, ngáp 3 cái, vẻ mặt bí ẩn như đạo sỹ danh tiếng đang trình diễn phương pháp đuổi mưa bằng 64 quẻ trong kinh dịch.
“Tất nhiên là xinh! Đời con chỉ được phép một lần lấy vợ xấu thôi!
“Rứa à? Con mô đó?”
“À nói ra mẹ cũng không biết mô!”
“Có phải con tên là Thy không? Con người yêu cũ đúng không? Tưởng đứa mô thì mẹ mừng cho, chớ cái con chụp ảnh với con mà mông chìa ra như mời anh xơi thì mẹ không duyệt được!”
À cũng biết Thy cơ đấy, chắc cựu vợ cho xem cái ảnh hắn chụp chung với Thy lúc còn yêu nhau quyết liệt. Giỡn chơi chứ yêu đương éo gì tầm này nữa. Một thằng sửa xe đạp và bán gà dạo, lê la với mấy lồng gà hết chợ này đến chợ khác con điên nào ở thị xã này thèm ngó? Nhắc mới nhớ, có lần bắt chuyện với một con sinh viên thực tập, nó chun mũi nói, ê anh đứng xa ra tí, người anh nghe mùi chi á! Còn mùi gì nữa ngoài mùi phân gà. Mẹ, muối hết cả mặt! Kể từ đó hắn bỏ ý định làm quen gái.
Ăn cơm xong ra sân ngồi uống trà. Bố vợ chỉ tay vào hắn, nói với ông khách đến chơi.
“Con rể tui đó! Tốt nghiệp khoa Triết, đại học Khoa học Thủy lợi và Nhân văn. Nhìn rứa chớ giỏi thôi rồi luôn!”
Ông khách quẹt cái tăm xoèn xoẹt như thiếu nữ chơi tam thập lục, hỏi lại.
“Ơ, có cả trường nớ à? Tên lạ hầy!”
Bố vợ chiêu ngụm trà, nhổ toẹt xuống sân một cách quyết liệt đoạn bảo.
“Ờ, hắn học liên thông hai trường luôn!”
Ông khách rít hơi Thăng Long, nhả khói mơ màng, trầm trồ khen giỏi hầy, giỏi thật đo, rứa giờ hắn mần chi? Cựu bố vợ bảo, à giờ á? Giờ làm chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc điều hành xưởng gara sửa xe đạp bên thị xã. Tiền như lá mít đéo phải ngợi!”
Hắn phì cười, định quay ra lườm phát nhưng mải móc thịt gà giắt răng nên thôi.
Ngó vệt nắng ngoài sân, thấy cũng xế chiều rồi, hắn quay vào định chào mẹ vợ để về. Chợt có điện thoại. Bà chị dâu giọng hổn hển.
“Chú Phèo à! Tình hình là có mấy người đến tặng hoa chúc múc chú, chị hỏi thì nói tập thể lớp mẫu giáo khóa 1983 – 1986. Chú mau mà về nhá, người đến hỏi thăm đông lắm. Trưa nay chị phát hiện ra 19 đứa gọi chú bằng anh, 7 ông xưng chú họ và 23 bà nói trước có chào chú một hai lần ngoài đường… tất cả đều rất muốn gặp chú”.
Thấy đã đến lúc hạ màn được rồi, hắn nói xa xả trong điện thoại cốt cho vợ cũ nghe.
“Rứa à? Mẹ, có 9 tỉ bạc mà xôn xao thế! Bảo bọn nó biến cụ cả đi, tôi trúng số chứ giỏi giang thành đạt con mẹ gì mà chúc mừng”.
Vừa nói hắn vừa ý tứ liếc vợ. Vợ hắn cười rất nhạt, quay mặt vào trong nói trống không.
“Uống có 2 ly bằng hạt mít mà lên đồng nói lảm nhảm cái chi rứa không biết?”
Thị vừa dứt lời, mẹ vợ chạy ngay ra lấy tay bịt mồm con gái mắng yêu.
“Ăn với nói hỗn hào! Chồng con, anh Phèo đó, vừa trúng giải đặc biệt 9 tỉ bạc, con gái nghe rõ chưa? Đáng lẽ như người ta thì đã khoe ầm lên, nhưng là một con người khiêm tốn, kín đáo, chồng con giữ kín chuyện này chưa nói với con để chia vui. Thôi, giờ biết rồi thì lại ôm hôn chồng cái. Hôn ngay cho nó nóng đi con, của chồng công vợ đi mô mà thiệt, con rể của mẹ hầy!”
Vợ hắn nghe xong đứng sựng như trời trồng, cặp môi vĩ đại khẽ run lên bần bật báo hiệu có thể sắp khóc đến nơi. Hắn khinh khỉnh không thèm nhìn, đoạn móc gói cò mềm loại 5 nghìn một bao rút điếu thuốc châm lửa rít liền 2 khói, động tác lãng tử như Nguyễn Thành Luân trong phim “Ván bài lật ngửa”.
Chợt thị nấc lên nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
“Con là con vẫn biết anh í lắm chứ! Mặc dù hay nói tục và đái bậy nhưng tư cách mênh mông như trời như bể. Hồi anh ấy đi buôn gà, con vẫn nói với mọi người đừng thấy anh dúm dó mà coi thường, cử nhân khoa Triết thì không phải dạng vừa đâu, rồi sẽ có ngày anh í rũ bùn đứng dậy sáng lòa cho xem. Giờ thì đúng là ông trời có mắt, không phụ lòng người”.
Lúc ấy vội về nên hắn chỉ cười khẩy. Rút mấy tờ xanh xanh dúi vào tay vợ, hắn bảo cầm lấy mua sữa cho con. Thị cúi đầu nói em xin rồi tiễn chồng một đoạn xa, nước mắt rơi lộp độp xuống mặt đường vì cảm động.
Chiều đã muộn. Không vẫy taxi, hắn quyết định khoác balo lủi thủi cắm mặt đi bộ như mọi lần. Không phải vì tiếc tiền. Hắn muốn thả mình để cảm nhận thật chậm cảm giác cay đắng, tủi nhục của một thằng đàn ông ăn hại, vô tích sự sang thăm con không có nổi triệu bạc dằn ví.
Đi qua hàng me xanh rớt, những chiếc lá li ti như hạt mưa bay bay trong gió rơi xuống bám đầy vai áo khiến hắn lặng người. Tự nhiên nhớ đến mấy câu của Trịnh.
Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em
Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.
Mẹ, hay vãi cả đái. Phải là kẻ hết sức cô độc và tinh tế mới có thể viết được ngọt như thế. Đời hắn nếu không phải chở gà ra chợ bán dạo, trước khi bán nhồi cho ít bánh đúc ngô rồi thắt cọng rơm ngang cổ cho giống đang thắt cà vạt, éo biết chừng có thể tinh tế không kém gì Trịnh.
Đến gần bờ sông hắn đi chậm lại. Đứng trên cầu nhìn xuống dòng nước uể oải trôi trong chiều muộn, hắn thấy lòng chùng xuống vì cảm giác cô đơn. Có bàn tay rất mềm khẽ đặt lên vai lên vai. Hơi thở nồng ấm gấp gáp phả sau gáy. Hắn quay ngay lại, vì chỉ sợ chậm một giây thôi bàn tay mềm mại ấy sẽ biến mất mãi mãi. Như từng để tuột mất tình yêu duy nhất đời hắn.
– Em ơi, chị vừa nhặt được cái Iphone nhưng không biết cách mở….
Trước mặt hắn là con mẹ đồng nát mắt đảo như rang lạc với cái điện thoại tàu trên tay, trân trân nhìn hắn như thôi miên.
Hắn ngửa mặt lên trời cười khầng khậc như một thằng điên.
SH.
—- TIẾP TỤC BÁN SÁCH “NGHE BOY GIÀ KỂ CHUYỆN ĐỜI” CỦA SONG HÀ, HÃY GỌI 0978 195 393 ĐỂ ĐẶT SÁCH, GIÁ 72K/CUỐN, SHIP TOÀN QUỐC VÀ TÒAN THẾ GIỚI.
Phần 4 http://boygia.com/truyen/trung-so-phan-4/