Sau 3 năm ẩn dật ở khu vườn thánh, thấy phong thủy nơi đây lành ít dữ nhiều, trộm cắp như rươi, mình quyết định chuyển sang nơi trọ mới. Đó là khu nhà cấp bốn ở ngay sát chợ Phùng Khoang, nơi cứ 4 giờ sáng là nghe tiếng lợn kêu eng éc vọng ra từ lò mổ gần đó (có lần khi mới đến, bảo với Hường đực, nghe tiếng lợn kêu ám ảnh quá, nó vừa rùng rợn vừa bi thương làm tao không tài nào chợp mắt được . Hường bật dậy bắn thuốc lào, bảo hay mặc quần áo chạy ra mua ít lòng non về luộc uống rượu đi. Trời lạnh lạnh như này rượu lòng lợn thì còn gì bằng. Mình phì cười, chửi cái loại người đéo có trái tim, hở ra chỉ nghĩ đến đớp là tài. Hường bảo, nhắc đến tim làm tao nhớ món tim lợn thái mỏng xào với giá đỗ, rắc thêm tí hành lá với hạt tiêu vào cũng tốn cơm lắm thưa nhà đạo đức học. Địt mẹ, sao tao ghét những thằng đạo đức giả thế không biết!)
Chiều tối dọn đến phòng mới. Buổi tối cơm nước xong quay về thì nghe phòng bên văng vẳng tiếng thằng nào đấy vừa đàn, vừa hát rất hay. Giọng nó trầm ấm, đá tí hơi thuốc lào vào nữa nghe khê khê như giọng danh ca Duy Khánh… “Gio Linh đón thây giặc về làm phân xanh cây lá. Pleime gió mưa mùa, Tây Ninh nắng nung người, mà trận địa còn loang máu tươi. Đồng Tháp vắng bóng hồng, hỏi tôi yêu ai?”. Hay! Không ngờ giữa bối cảnh lem nhem, rách nát như ổ chuột này vẫn le lói xuất hiện một giọng hát tài hoa, lãng tử đến thế là cùng.
Mình lại gần bên cửa sổ ngó vào. Trong phòng có 3 – 4 đứa con trai cởi trần, bận quần đùi đang ngồi quây bên ấm trà. Ở giữa là thằng vừa đệm đàn như quạt chả, vừa hát. Trông nó nổi bật hẳn bởi mái tóc bổ luống 4/6, mắt sâu, mũi thẳng, dưới cằm phất phơ mấy sợi lông mà sau này bọn nó bảo giống y chang lông loz em Thương già, hehe. Mấy thằng thấy mình bèn đon đả mời vào thưởng trà, thẩm nhạc. Trà pha trong cái ấm nhôm, rót ra ca nhựa vẫn dùng để đánh răng, nước đỏ quạch. Mình làm một ngụm, chép miệng mấy cái, gật gù khen ngon lấy lòng. Một thằng chỉ vào danh ca đang quạt chả, giới thiệu trịnh trọng.
Đây là giọng hát mới được cải mả. Nghệ danh của anh ấy là Tony Hường, còn gọi là Hường đực!
Mình gật đầu khiêm nhường như một nhà ngoại giao xuất chúng.. Vâng! Rất được hân hạnh! Xin phép hỏi hiện anh Tony Hường đang công tác ở đâu ạ?
Danh ca bổ luống ngừng đàn, nhấp ngụm trà chép một cái, phong thái vô cùng khoan thai. Thằng bên cạnh đỡ lời ngay. Dạ! Anh ấy là một nhà thẩm âm tài ba chuyên thẩm âm hộ người khác. Ngoài ra còn là kỹ sư thực phẩm, đồng thời là giáo sư số học của bộ môn lý thuyết lô đề đại cương, thuộc viện Toán học quốc gia. Niềm tự hào của xóm ta!
Hường đực nghệt mặt ra, làu bàu. ĐM nói lăng nhăng!
Đoạn quay sang giới thiệu. Tôi là Hường. Con bà nó, bọn ở đây không hiểu sao cứ gọi Hường đực.
Mình bảo, chắc thấy ông nam tính quá. Nãy tôi đứng ngoài nghe ông hát mà lòng dạ hết sức xao xuyến. Nói lại bảo khen chứ, phải là người từng trải, thăng trầm và có tâm hồn lắm thì giọng ca mới da diết và giàu xúc cảm được như vậy. Hường vân vê chòm lông cằm ra chiều đắc ý lắm, nói ông cứ quá lời, phê phê lên gào tí cho phả hết hơi rượu thôi mà.
Chuyện trò qua lại một lúc, hành tung của anh mới được phi lộ. Hường quê ngoại thành Hải Phòng, học xong phổ thông, thi trượt đại học ở nhà một năm theo bố làm nghề bắt lợn. Năm sau thi đỗ đại học Bách Khoa, khoa Hóa Thực phẩm. Tốt nghiệp đại hoc, lông bông chán chê, bây giờ làm nhân viên hợp đồng cho một công ty bia hơi. Sau này anh kể, hồi ở nhà làm nghề bắt lợn nhiều mánh lắm. Đi mua lợn luôn đến lúc giữa buổi để gia chủ không kịp cho lợn ăn. Đến nhà ngồi uống nước, tán phét hỏi chuyện gia phả 7 đời chủ lợn, nhà có mấy con, đứa lớn làm gì, bao tuổi, công tác ở đâu. Đứa út lấy chồng chưa, sinh giờ nào, tí hay ngọ, hai bác có lương hưu không, trước cách mạng tháng 8 làm gì, ở đâu… Mình bảo, hỏi đéo gì hỏi lắm thế. Hường bảo, hỏi câu giờ để lợn nó ỉa đái hết đi chứ làm gì nữa, ngu thế!
Khu trọ có 8 phòng, chỉ có 6-7 đứa con trai, còn lại toàn con gái. Trong đám con gái có cả công nhân, sinh viên, mấy em tiếp viên bia ôm và cave. Buổi tối cơm nước xong anh em hay lập hội phỏm, rủ thêm hai em gái ngành phòng bên oánh bài ăn tiền. Hồi đầu mấy em sinh viên rất hào hứng tham gia, nhưng dần dần chúng lảng sạch. Mấy thằng rỉ tai nhau, chỉ tại thằng ôn Hường đực mà mất mẹ hết khách. Thằng này chim thuộc dạng khủng (so với Thuật cặc bò trong ký túc nhẽ một chín, một mười). Ngồi đánh bài nó bận quả quần đùi lính, sịp không mặc, hàng họ lừng lững như cái chày giã cua bày ra trước mặt chị em như trêu ngươi bố ai chịu được.
Lại nói đến hàng khủng của Hường. Huấn ngựa quê Ninh Bình bảo. Giáo trình làm đĩ có câu “To không lo bằng dài, dài không ngại bằng cong”, còn mày Hường ạ! Mày hội tụ đầy đủ cả 3 tiêu chí đấy. Con nào yêu mày, được vài lần chắc xách quần bỏ của chạy người mất!
Hường lạnh tanh kể, hồi ở nhà ông nội già rồi nên đóng sẵn quan tài, lúc thợ làm xong tao chui vào nằm thử, đến khi đậy ván thiên thì đéo đậy được . Mấy đứa trợn mắt lo lắng hỏi sao thế? Có vong theo à? Ghê nhỉ, không phải mê tín chứ chuyện tâm linh không đùa được đâu. Hường bảo, ừ vong. Có vong nữ ám chúng mày ạ, cái của nợ tự nhiên dựng ngược lên. Mãi sau tao phải nằm thiền tĩnh tâm một lúc nó mới chịu xuống, khi ấy mới đậy được nắp hòm.
Cả bọn ôm bụng cười sằng sặc, bảo bố cái loại bốc phét. Nhưng kể ra biết thừa nó bốc phét nhưng vẫn thích nghe vì lối kể chuyện tưng tửng, bạt mạng của nó rất duyên.
Ở đây được vài tháng mình bắt đầu nho nhe xin nợ được tiền ăn của bà chủ quán cơm, kiêm chủ phòng trọ. Quán cơm bụi mở ngay trong khu đất phòng trọ, đến bữa hay có một em gái là cháu họ chủ quán lăng xăng đến giúp dọn bàn, rửa bát. Em gái tên này tên Hanh, năm đó chừng 17- 18 tuổi, cao to, trắng trẻo mỡ màng nhìn rất ưng mắt. Mấy thằng ngồi ăn cơm nhiều bữa chỉ hau háu ngó bộ ngực căng tròn dưới lớp áo mỏng của em Hanh cũng đủ no. Hường đực rất ưng em Hanh, nói tao chỉ ước một lần được đập mặt vào cặp bưởi ấy rồi chết cũng đáng chúng mày ạ. Anh em xúm vào xui thế thì tán thử phát xem sao, vì mày là thằng có nhiều lợi thế hơn bọn tao. Hường hỏi lợi thế đéo gì. Dũng phò bảo, chỉ cần mày mời em nó đến phòng chơi rồi mang đàn ghi ta ra tỉa mấy đường, thi thoảng mặc quả quần đùi bộ đội ngồi sao cho nổi hết hàng họ súng ống lên, đảm bảo nó chết tươi giãy đành đạch. Mày cứ tin tao đi, gì chứ con gái tuổi mới lớn chúng nó máu lắm. Không biết có phải do nghe xui dại không, mấy hôm sau đã thấy Hường bắt đầu tấn công em Hanh. Anh chị lời qua tiếng lại đong đẽo nhau rất ỡm ờ.
Độ hơn tháng sau. Một hôm đi chơi buổi tối về, Hường khoe vừa bóp vú em Hanh được một phát. Mình ngạc nhiên hỏi, nhanh thế, gặp ở đâu. Rít điếu thuốc lào, Hường lim dim mắt bảo.
– Nãy đi nhà thờ gặp nó, rủ đi uống nước. Lúc về ngang qua trường mẫu giáo tao đè ra ôm luôn. Mẹ, định cháo lưỡi tí nhưng nó giãy kinh quá, nói mồm anh toàn mùi thuốc hôi bỏ cha.
– Thế rồi sao?
– Tao đè nó vào tường, một tay xoa mông, một tay tranh thủ thẩm vú phát. Người nó chỗ đéo nào cũng nần nẫn chúng mày ạ, sờ thích thật…
-Thôi! Đừng kể nữa, bọn tao thèm! Nhưng… khai thật là đã đụng vào lọ mắm tôm của nó chưa?
Cả bọn cười rinh rích. Hường nhăn mặt bảo, chưa, tao chỉ mới cạ cạ súng vào chỗ đó được mấy giây thì nó đạp ra. Nghe đến đây mấy đứa phải chạy đi tìm ca nước nhấp liền mấy ngụm vì tự nhiên háo háo trong cổ. Cả bọn phân tích, bước đầu chiến thuật đập nhả khoan thai như thế là tốt, đừng có hứng lên đốt cháy giai đoạn. Tuy nhiên em nó như bông hoa mới chớm nở, chưa chi mày đã dí đạo cụ vào người là không nên, cái này cần phải tiết chế và tổ chức rút kinh nghiệm sâu sắc vì có thể khiến nó hoảng sợ. Hường bảo kệ, lúc ấy bấn bỏ mẹ, ngồi đó mà tiết với chả chế. Thôi chúng mày đéo phải dạy đĩ vén váy!
Từ khi Hường yêu được em Hanh, anh em trong khu tỏ ra ngưỡng mộ thêm bội phần. Thi thoảng mấy đứa xúm lại hỏi đến đâu rồi, đã làm ăn chi chưa. Hường chỉ nhếch mép cười, nụ cười rất khinh bạc. Cho đến một buổi trưa, cả xóm trọ đang thiu thiu ngủ bỗng nghe cái “rầm” rất mạnh. Rồi tiếng ai đó đang chửi bới loạn xị. Mình chạy ngay ra, đến khu vệ sinh thì thấy Hường lãng tử nhà ta đang bò lổm ngổm dưới đất, máu tươi chảy ra từ môi, mặt mũi tái ngắt nhìn rất thảm. Cạnh đó là tay chủ nhà trọ cao to lực lưỡng như con bò mộng, đang nhăm nhe dọa đánh tiếp. Chưa kịp hình dung sự vụ thì từ trong toilet, một bóng hồng chay vụt ra rất nhanh, vừa chạy vừa đưa tay sửa lại phụ kiện. Bóng hồng đó không ai khác, chính là em Hanh.
– Dm mày đồ mất dạy! Tao đã nghi từ lâu rồi hôm nay rình mãi mới bắt được quả tang, đm mày nữa, bố mày đánh chết cụ mày bây giờ!
Mọi người túa ra hóng hớt, hỏi han nội tình. Thì té ra nhân lúc buổi trưa vắng vẻ, sau khi cơm nước xong, Hường nhà ta lẳng lặng nháy em Hanh vào nhà vệ sinh đóng cửa lại họp chi bộ. Đây có lẽ không phải lần đầu anh chị tổ chức họp kín trong này. Đen cho cặp gian phu dâm phụ, đúng lúc lão Kiên xoăn chủ phòng trọ buồn đái. Lão đứng ngoài đợi mãi không thấy ai ra, sinh nghi bèn hé mắt nhìn vào trong. Thì bắt gặp tình yêu đẹp đang làm cái việc hết sức thiêng liêng mà ai cũng biết.
Ngay lập tức cánh cửa bị giật ra, Hường chưa kịp định thần thì ăn ngay liên hoàn vả và kết thúc bằng một cú đạp với lực cực mạnh vào ngay giữa bụng. Anh bắn ra ngoài , đầu suýt nữa đập vào bể nước. Bến dưới, quả quần đùi bộ đội màu cứt ngựa huyền thoại rách một đường khá dài, để lộ bộ ấm chén đang trầm mặc một cách buồn bã vì chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Thế là một thiên tình sử vừa chớm nở đã vội phai tàn. Hường phải ăn cháo tận 3 ngày vì mẻ mất nửa cái răng cửa và sứt một bên môi. Anh em mua ít đường sữa về tổ chức thăm hỏi. Mình chớp chớp mắt đồng cảm.
– Thôi bạn hiền ạ! Nhân duyên phần lớn đều do thiênđịnh. Bạn với em nó có duyên nhưng không có phận, yêu nhau không đến được với nhau âu cũng là số trời. Xưa nay từ cổ chí kim trai anh hùng chỉ vờn gái thuyền quyên chứ mấy ai lấy được nhau đâu.
Hường thở dài bảo.
– Quyên quyên con card! Dm đen thế, chưa kịp làm gì thì thằng chó kia lao vào. Nhớ mặt bố mày đấy, thù này đéo quên được đâu đm thằng Kiên xoăn ạ!
Mấy thằng nghe xong ôm bụng cười, Tuấn điếc hỏi, thế chưa kịp làm gì thật à? Phí thế! Mình bồi thêm, chỗ đấy thối um mà mày cũng đưa em Hanh vào tâm sự được kể cũng tài. Tuấn điếc bảo, công nhận khẩu vị anh chị mặn phết, tao đi ỉa toàn phải thở bằng mồm mà chúng mày hôn nhau cả tiếng trong đó không thấy gớm. Thắng trố bất bình trách, hôm mày bị lão ấy đánh, tao ra quán ghi 10 nghìn bạc đề năm sinh của mày mà tạch con mẹ nó luôn. Đúng là dính vào gái không nói hay được!
Sau bê bối tình ái được một tháng thì Hường đực âm thầm chuyển đi nơi khác. Đêm đó anh lọ mọ xuống nhà bếp của quán cơm vác trộm bom bia hơi về phòng uống rửa hận. Bia uống với dưa chuột, trứng vịt và lạc rang, tất cả đều thó của con mẹ chủ nhà. Nhậu xong anh mở nắp bom bia, vạch quần đái một bãi rồi đậy lại bảo “cái này là kỷ niệm thằng Kiên xoăn”.
Gần sáng anh chất hòm xiểng, đồ đạc lên con Wave tàu, rón rén mở cổng chào anh em bố mày về đây. Mình hỏi về đâu. Anh nói giọng buồn buồn “Có khi tao về bắt lợn với ông già! Lông bông thủ đô chán rồi mà éo làm nên cơm cháo gì cả, đời tao lận đận quá mày ạ, khổ như chó! Thôi tao té đây, nhắn hộ con Hanh tao vẫn nhớ nó là được!”.
Kể lại chuyện cũ bỗng dưng nhớ Hà Nội nao lòng. Nhớ về một thời vật vờ, nông nổi và đói rách đến cùng cực. Và nhớ đến một thằng đêm đêm ôm đàn hát “Trên bốn vùng chiến thuật” đầy tài hoa, lãng tử, nhưng 4 giờ sáng lại hăm hở quyết ra lò mổ, mua mươi nghìn bạc lòng về uống rượu cho say.
Để quên đi quãng đời sống mà đang như chết mòn, ở một góc Hà Nội buồn bã.