Bước sang năm cuối, như đã nói, mình đã miễn nhiễm với các thể loại ghẻ ruồi, ghẻ nước và hắc lào. Nói về ghẻ thì có thể viết được cuốn trường thiên tiểu thuyết diễm tình không kém gì “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” của Colleen Mc Culough. Nhưng ghẻ còn dễ chịu hơn hắc lào, nhất là thằng hắc lào bẹn. Bài thuốc bí truyền qua các thế hệ Mễ Trì vẫn được áp dụng để diệt ghẻ, nhưng do cơ địa khác nhau, có thằng khỏi, có thằng dùng xong nói như cặc í, chả được cái mẹ gì. Chiều chiều cứ thấy tráng sỹ nào tay cầm dao phay, chân xỏ tông Lào, bận quả quần đùi Thái huyền thoại loay hoay bên gốc xà cừ thì đích thị tráng sỹ đang bóc vỏ cây về nấu nước tắm.
Thường thì ghẻ sẽ tự hết sau năm ba dù tắm nước xà cừ hay không. Khi đấy thịnh hành lọ DEP chuyên trị ghẻ do Xí nghiệp Dược phẩm Trung ương chiết xuất, éo biết từ các loại biệt dược gì. Chỉ biết trơn trơn, bôi vào bóng loáng và hôi vãi cả đái, dân nội trú gọi là hôi mùi ghẻ. Thằng nào dùng DEP không khỏi thì chuyển qua đông y, tức là tắm nước vỏ xà cừ, nặng hơn nữa thì đông – tây y phối kết hợp: ngày bôi DEP, tối tắm xà cừ.
Ghẻ có đặc thù rất mất dạy là không chưa một ai, kể cả hotgirl ký túc vẫn bị như thường. Hồi đó có mốt quần quây, trông giống váy nhưng hình như có đũng. Nhiều em mặt mũi son phấn rực rỡ vác cặp lồng đi mua cơm, bên dưới ghẻ ruồi lấm chấm trông rất thiếu gợi cảm (có thằng hỏi đéo biết “cái ấy” của các gái có bị ghẻ tấn công không, đó là một câu hỏi cực kỳ tinh tế và sâu sắc nhưng mãi mãi vẫn là một bí mật mang đầy màu sắc liêu trai).
Song kiếp hợp bích cùng ghẻ là hắc lào. Thằng này là ác mộng của anh em mỗi khi trời đang lạnh bỗng dưng chuyển sang nắng ấm. Các chiến hữu khi ấy có bài thuốc rất hay, đó là tối tối mò sang ký túc Ngoại ngữ bẻ trộm chuối xanh về bôi. Quy trình như sau: tuột quần ra, lấy lưỡi dao lam cạo thật nhẹ lớp da sần sùi bên ngoài chỗ bị hắc lào (thằng nào bí quá có thể dùng móng tay hoặc mảnh thủy tinh), cắt quả chuối chờ nhựa tứa ra rồi chà thật lực. Tráng sỹ nào bị ngay ở dái thì có thể cho nhựa chuối ra cái bát tô (ăn trộm dưới bếp quán cơm) rồi từ tốn nhúng cụ cả bộ ấm chén vào. Nói chung ta chấm lòng lợn vào bát mắm ớt như thế nào thì quy trình giống hệt như thế. Chấm chấm, nhấp nhấp mấy lần xong chần qua khoảng 5 phút như nhúng lẩu cho các con hắc lào lăn quay ra chết là xong.
Đó là chữa theo phác đồ điều trị của đông y, còn nếu vẫn không khỏi, các con giời chuyển sang tây y. Có bệnh thì vái tứ phương, tây y là lọ cồn BSI. Không biết pha thêm thảo dược cung đình gì mà bôi BSI xong xót muốn đái ra máu luôn. Đã thế mùi hắc hắc như lưu huỳnh, đi tán gái ngồi cách nửa mét cũng biết anh đang trong quá trình điều trị hắc lào. Nhưng hắc lào là do hướng ký túc, cả nội trú bị chứ riêng bố mày đâu mà xoắn?
Tuy nhiên có một bí mật động trời chưa hé lộ sau khi kết thúc đợt điều trị, đó là bộ ấm chén của các tráng sỹ chuyển từ hồng hào, nõn nà sang tím tái, thậm chí thâm trầm như trâu gác bếp của đồng bào Thái đen. Bởi vậy, Khoa điên, một sỹ phu Bắc Hà sau khi ra trường đã phải cay đắng ngửa mặt lên trời than rằng “Hỡi ôi, 5 năm cư ngụ xứ Mễ Trì, tình thì đéo có, đen sì thằng cu”. Nói xong định nhảy cụ xuống sông Tô trầm mình may anh em cản lại được.
Nhưng mà thôi, quay lại chuyện tình ký túc. Như đã nói ở các phần trước, hồi phổ thông xem cái phim “Vị đắng tình yêu” của đạo diễn gì quên rồi, thấy bọn nó yêu nhau lãng mạn mà thèm. Nhớ nhất là Lê Công Tuấn Anh trong vai Quang “đông ki sốt”, chàng sinh viên nội trú đẹp giai (gần bằng mình) yêu tiểu thư con nhà giàu do Thủy Tiên đóng. Mẹ, xem đoạn tiểu thư oánh piano bản “Thư gửi Elise” cho Quang nghe phê lòi. Thằng nào coi xong cũng nức nở sao mà bọn sinh viên chúng nó trữ tình thế không biết.
Đó là trong phim. Vào ký túc rồi mới biết tất cả chỉ là ánh trăng lừa dối. Thất vọng đầu tiên là gái nội trú Tổng hợp không được đẹp lắm, có câu “Khỉ Bách khoa, ma Tổng hợp” chắc là đá đểu vụ này đây. Cũng có một số em xinh xắn, nhưng mặt bằng chung chỉ làng nhàng.
Lần đầu tiên bước vào nhà C2 của nữ, mình thực sự thấy có cái gì đó rất huyền ảo khi nhìn những tấm ri đô quây kín các giường. Vào được vài tháng, một hôm nghe loa của BQL ký túc ậm ọe thông báo, giọng ông nào đó lè nhè như say rượu “A nô, Ban quản lý ký túc xin thông báo. Vào đêm qua, khi nực nượng bảo vệ đi kiểm tra, chúng tôi đã bắt quả tang tại phòng 305, phòng 410…có khách nam ngủ lại qua đêm. Chúng tôi cảnh cáo các sinh viên sau….”
Á à, thảo nào ri đô bập bùng rất chi là gợi đòn. Trong phòng khi ấy có mấy đại ca khóa trên ở chui, đại ca Tiến bệu tâm sự, anh ngủ lại suốt. Cứ phê phê rượu, trời lạnh lạnh là vác dái lên 312 chui vào ri đô ngủ với “vợ”. Anh chia sẻ, ban đầu còn ngại với đứa giường dưới, sau chai mặt, tắt điện là rung lắc ầm ầm như động đất. Có hôm sáng dậy thấy cả thảy 4 chú mặc quần đùi chui trong chăn ra nhìn nhau nhe răng cười. Mịa, nghe xong thằng nào thằng nấy tê hết cả rốn, thòm thèm ước gì mình được như các anh ấy…