Anh Vệ mới chuyển đến khu mình được mấy tháng. Nghe bảo trước anh đi tây về, hình như nghiên cứu hay bảo vệ đề tài gì đó liên quan đến cơ chế phát dục của muỗi anophel.
Mình thắc mắc đề tài chi kỳ dzậy anh hai? Anh Vệ bảo, bên tây chúng nó có những ý tưởng còn lạ nữa, ví dụ ông đéo nào đó tao quên tên trước kia tung ra phát hiện cực kỳ vĩ đại và sau đó đoạt luôn giải xác suất Nobel: đầu tiên, đó là con bò càng nằm lâu thì có càng nhiều khả năng nó sẽ đứng lên. Và thứ hai là, một khi con bò đứng lên, bạn không thể dễ dàng đoán được bao giờ nó sẽ lại nằm xuống.
Nói xong mặt anh lạnh lạnh nên mình tin là thật.
Đang ngồi uống chè bồm bên nhà hàng xóm thì mất điện. Nóng quá anh Vệ phàn nàn, bên tây á, muốn cắt điện khu mô đó điện lực phải phát thông báo trước vài ngày, chứ đéo như ở ta, thích cắt là cắt cái rụp tổ cha nhà nó!
Sáng rủ mình đi ăn bún bò Huế, thấy thanh niên ngồi cạnh lấy tăm chọc chọc rất nhiệt tình vào bộ nhá rồi gảy thức ăn vào cạnh bàn, anh Vệ nói nhỏ, bên tây á, chúng nó không dùng tăm mà dùng chỉ nha khoa. Coi kìa địt mẹ lại còn móc thức ăn bôi vào tường, văn hóa lúa nước này đéo bao giờ khá lên được anh thật mày!
Mình thắc mắc, nhưng gặm xương bò, xương giò heo các kiểu nó giắt răng, không dùng tăm nạy như nạy xà beng thì ra thế nào được? Anh cười khẩy nói, bên tây á, thức ăn chúng nó hầm nhừ nên đéo bao giờ giắt răng. Mà cái văn hóa gặm xương của dân An Nam nên bỏ cụ đi, xương thì có cái chó gì bổ béo mà gặm? Muốn bổ ra hiệu thuốc bắc cắt vài thang uống cho bổ! Anh phân tích.
Ăn xong ra về. Chưa kịp lên xe thì gặp mấy thanh nữ dân văn phòng bước vào, trong quán có bác hói đầu xởi lởi chìa tay ra bắt, tay giật giật như gà động kinh. Anh Vệ bĩu môi, bên tây á, đéo bao giờ có chuyện đàn ông chủ động bắt tay phụ nữ. Như rứa là không lịch sự. Mình hỏi, rứa phải làm răng mới đúng bài? Anh Vệ bảo, đàn bà quý ai họ sẽ chìa tay ra trước, đàn ông lịch thiệp phải đỡ lấy rồi hôn nhẹ vào mu. Nghe xong thích quá mình reo lên, trời, được thế còn gì bằng? Anh bảo à mu bàn tay nhé, làm mình cụt cả hứng.
Chìa tay bảo anh thử phát gọi là thị phạm em xem. Anh Vệ nói tay mi vừa móc thức ăn kinh bỏ mẹ.
Nói chung bất cứ hành động nào anh cũng so sánh, liên hệ với bên tây. Bên tây á, đéo bao giờ chúng nó… Bên tây á, làm đéo chi có chuyện này… Mình nghe xong ngẩn mặt vừa ngưỡng mộ anh, vừa nhục cho cái sự thô lỗ của mình bấy lâu.
Bẵng mấy hôm không thấy mặt. Cuối tuần gặp lại, thấy mồm anh sưng vù, hình như có mấy đường chỉ khâu như vắt sổ bên mép. Mình quan ngại hỏi, ồ răng rứa anh? Làm sao ra nông nỗi này? Thì thằng đi cùng anh kể, à hôm kia ngồi xe con anh hạ kính khạc bãi đờm, đen cho anh nó lại dính ngay vào mặt một chú đi xe máy phía sau. Xe dừng lại đổ xăng, thằng kia rút mũ bảo hiểm táng mấy phát tòe cụ cả mồm anh Vệ.
Nhìn vết khâu không được thẩm mỹ lắm, mình ân cần hỏi “Bên tây chúng nó có khâu ngu như này không anh?”
Anh Vệ u sầu bảo, tây tây cái đéo gì, đang đau bỏ mẹ!