Đầu giờ tối, trong lất phất mưa rơi, nó với con xe đạp điện chầm chậm lướt qua đúng vào lúc anh đang tè bậy bên hàng rào. Vừa làm cái việc trữ tình đó, anh vừa dí mũi hít hít chùm hoa ngọc lan đang chúm chím nở, phong thái vô cùng lịch lãm. Biết nó sẽ trông thấy nên anh quay mặt ngó lơ, vì cho rằng cưa gái cũng như viết văn, không hay thì cũng phải gây sốc từ những dòng đầu tiên; hoặc nếu nội dung nhạt phèo và hổ lốn thì tốt nhất thả cái tiêu đề thật kinh ví dụ “Xin lỗi anh chỉ là con đĩ” rồi sau đó viết nhăng viết cuội cũng được.

Tối nay thứ 7 nó đi lễ nhà thờ. Anh vô đạo nên không tưởng tượng được khi đến nhà thờ nó sẽ làm những cái gì. Ở giáo đường, ngoài những lúc cầu nguyện, có phút nào nó nhớ tới anh không? Đang miên man nghĩ thì điện thoại có tin nhắn.

“Ê bắt được quả tang nha. Lúc nãy làm cái chi bên hàng rào khai mau, hihi?”

Cả mấy chục chữ tuyệt nhiên không có đại từ nhân xưng nào. Thì cũng được, cứ chú chú, cháu cháu ngứa mắt. Nhớ lần đầu tiên nó vênh mặt lên hỏi “Chú ơi cháu hỏi thật nha?” Ừ, hỏi đi. “Chú phải nói thật?” Chú thì trừ lúc nói phét ra lúc nào cũng chân thật. “Rứa chú có người yêu chưa để cháu tán nì?”

Đó là câu hỏi đáng yêu nhất từ khi quen nhau, anh bảo “Anh yêu cầu cô bỏ cháu cháu, chú chú đi được không?” Nó cười híp mắt nói kêu rứa cho tự nhiên, chớ anh anh, em em… ọe, nghe điêu toa phát gớm!

“À anh đứng ngắm hoa ngọc lan em à. Mà thấy anh không chào hử, láo!”. Nhắn lại cho nó.

“Hức có mà tưới hoa í. Nhìn cụng không đến nỗi mà vô duyên hè, lêu lêu mất hình tượng quá”.

Hình tượng cái khỉ gì, đời anh cơ bản chả còn cái mẹ gì nữa để mà sợ mất. Cô mới chỉ thấy cái vỏ bên ngoài thôi, mà nói chung tầm tuổi cô nên thế. Hiểu đời sâu và từng trải quá không tốt, nó khiến cho một đứa đôi mươi phai nhạt mất vẻ hồn nhiên, vô tư và xí xớn rất đáng yêu – sự đáng yêu mà các cô gái tuổi 30 nếu cố tình bắt chước sẽ trở thành lố bịch và dị hợm.

Nó và anh vô tình quen nhau từ những lần đi dạo. Cứ chiều chiều anh hay dắt xe ra bãi hóng gió, ngắm hoa ngô, xem khói hoàng hôn trên những thửa ruộng mới gặt xong, tranh thủ bắt ít cào cào về cho chim. Mùa đông se se lạnh nó mặc quả quần đùi nâu, áo khoác mỏng, ngồi xe đạp điện lang thang trên con đường vắng vẻ đầy ắp gió.

Trong mắt anh, nó chỉ là con bé xì tin đi xe đạp điện hay gọi anh bằng chú, xưng con như lũ gái mới lớn ở cái thị xã nhỏ bé này. Cơ mà mấy lần đi lướt qua nhau, phải công nhận nó ăn gì mà đùi trắng và nuột dã man. Nuột đến nỗi có thể nhúng qua nước sôi, kèm nhánh húng chó bỏ vào mồm ăn tái luôn được.

“Chú bắt con chi rứa?”.

Một lần nó dừng lại hỏi, khóe miệng duyên dáng lấp ló sau lọn tóc. À cào cào cháu ạ, kiếm ít về rang uống riệu cho nhã. Nó trố mắt nói thật a, thật a, èo có ngon không chú? Thật mà, ăn rồi biết. Bạn đi cùng nó thì thầm bảo, hihi chú có lẹ bốc phét chơ. Anh nhăn mặt lườm cho cái, hai đứa cười hihi phóng xe đi tiếp.

Lần thứ hai trong quán cà phê. Đang bắn thuốc lào quay sang thấy nó ngồi với bạn, anh tròn mắt, ơ mày cũng ngồi đây à? Cố tình dùng chữ “mày” để nó nghĩ anh thực sự vô tư, và chỉ coi nó là con bé đi xe đạp điện như nhiều đứa đi xe đạp điện khác vẫn gặp hàng ngày.

“Chiều ni chú không đi bắt cào cào về rang à chú?”

Nó nhấn nhá từng chữ rồi bật cười híc híc. Không, chiều ni chú bận. À mà cháu tên chi? Dạ, Thùy ạ! Ừm, chào Thùy nha, chú về đây.

Ra lấy xe, tự nhiên anh thấy nó duyên kinh lên được. hay tại ánh đèn xanh đỏ nên khiến quáng mẹ nó gà nhìn đứa nào cũng thấy xinh và duyên nhỉ?

Lần thứ ba gặp lại. Nó ngồi một mình với ly trà đá, đĩa hướng dương ở cái quán nước vỉa hè. Hỏi nó em đợi ai hả? Cắn tí tách hướng dương nó bảo dạ không, có ai mô mà đợi, cháu mới đi lễ về ghé đây ngồi tí cho thoáng rồi về ngủ. Ngồi nói chuyện phiếm một lúc, hỏi à mà chú làm nghề chi? Anh bảo thợ điện nước, nó nhếch mép cười nói lại chém rồi, nhìn chú nỏ có dáng thợ điện nước chi cả. Được mấy cháu rồi chú?

Mịa, đang hay tự nhiên hỏi có mấy cháu mất cả hứng.