Chap 17 – Ký sự đòi nợ
————————–

Sáng nay ghé qua chợ mua ít tôm về làm cám chim. Nhà nuôi gần chục con, đủ cả họa mi, sáo đen, vành khuyên lẫn cu gáy. Cái thú chơi tao nhã này rất kỳ công và mất thời gian, suốt ngày lọ mọ chế biến thức ăn, dọn phân, thay nước….cực và bẩn vãi lái, nhưng bù lại nghe tiếng chim hót nhiều khi lặng cả người vì phê.

Sau một hồi lựa chọn, bất giác trông sang cái hàng bán bánh mướt kế bên. Một thiếu nữ dáng điệu quen quen, một tay cắp nón, tay kia đang thoăn thoắt chấm mút bên đĩa bánh đầy ụ. Nhìn kỹ hơn chút nữa, thôi bỏ mệ rồi, không phải ai khác mà chính là Thủy cô nương (con gái chú Đoàn) – người đã cho tôi biết bẽ bàng là gì trong phi vụ đụng mặt ku Bổ đôi huyền thoại hôm nao.

Vẫn khuôn mặt ấy, cái áo phông đen ấy, chỉ có điều vẻ mặt nàng hình như đang viên mãn hơn bên rổ bánh mướt. Nàng rất tinh tế che nón nửa mặt như dũng sỹ giác đấu với cái khiên trên tay, đôi môi bóng nhẫy lên đầy thách thức. Các động tác bốc, chấm, đưa lên mồm, nhai trệu trạo…được phối kết hợp với nhau nhuần nhuyễn và linh hoạt như đang tham gia sô trình diễn môn nghệ thuật hình thể.

Một giọt nước mắm màu hổ phách khẽ khàng rơi trên khóe môi gợi cảm, từ từ chảy xuống bên cái cằm thanh tú. Bằng một động tác dứt khoát nhưng không kém phần táo bạo, nàng đưa quệt một đường huyền ảo lên cái dòng hổ phách ấy (rồi len lén đưa lên mũi ngửi).

Toàn bộ chuỗi hình ảnh sống động đó kéo dài chưa đầy 5 giây. Mình sững người lại. Một chút chua chát vụt qua. Rất nhiều mơ mộng tan biến (thoáng nghĩ không biết ku Bổ đôi chứng kiến cảnh này nó có còn cảm hứng chém gió nữa không nhể?)…

Buổi trưa, bà già về khoe mới lấy được thêm 5 triệu nữa từ papa của Huyền (có ai còn nhớ nàng không? Nếu quên, mời xem lại từ đầu). Mình thở phào nhẹ bẫng. Vậy là món nợ kia giờ chỉ còn 9 triệu nữa. Hôm kia vừa nhắn tin qua lại với Huyền, nàng bảo đang chăm mẹ ở bệnh viện tỉnh, cuối tuần này được về rồi.

Lục lại đoạn sms với nhau.

– Thế bao giờ em mới về nhà?
+ Có lẽ cuối tuần này anh ah, nếu chị em vào thì em mới về được.
– Uhm về đi, anh lên ăn khoai luộc và nghe giọng em cho đỡ…
+ Đỡ gì?
– Nhớ.
+ Thật không?
– Thật.
+ Đã cop cho em mấy bài hát hôm kia em nhờ chưa?
– Rồi mà, anh cop cả những bài anh thích nữa, xem em có nghe nổi không.
+ Có lẽ em sẽ thích.
– Thật không?
+ Thật. hihi…

Thích nhất trong tình yêu là giai đoạn “vờn” nhau. Cả hai đều muốn lửng lơ, thò ra một câu cho đối phương hy vọng rồi rút ngay trở lại (vì sợ hớ, sợ mình vội vàng quá). Nói câu nào cũng phải cầm chừng, dò ý của nhau như dò ý thủ trưởng (sợ thủ trưởng phật lòng thì vỡ mặt). Nhưng đổi lại, cả hai sẽ có những cung bậc cảm xúc rất đáng đồng tiền bát gạo (mà tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không có được).

Mình và Huyền rất ít liên lạc qua điện thoại, có lẽ một phần sợ nói quá nhiều lúc gặp nhau sẽ hết chuyện hay để nói? Một phần mình dek tin thứ cảm giác được hình thành qua tin nhắn và những cuộc chuyện trò điện thoại bới nó rất ảo…

Gần 9 giờ tối. Đi ra đi vào mấy lượt, ngó đồng hồ chán chê mà vẫn chưa thấy Ốc đến. Định lang thang ra đường làm ly cà phê rồi về ngủ thì nghe tiếng xe máy vào ngõ. Hàng về đây rồi!

– Đang định ngủ.
+ Bị bà già lên lớp, trốn mãi mới đi được đây ông tướng ạ!

Nàng mặc quả quần (chả biết mốt này gọi là gì) mỏng tang như lụa, chỗ gần mắt cá túm lại lùng bùng như cái nơm. Mùi BVLGari nồng nàn (hờ, con gái mà toàn xài nước hoa nam).
Loay hoay thò tay vào túi quần, rút ra thứ gì đó.

– Pha ấm thử coi. Em bốc trộm của bố đó!
Mẹ ơi, trà mà nàng ủ chỗ…”nhạy cảm” như kia thì, chẹp chẹp… vị sẽ tinh tế phải biết!

Đưa nhúm trà rời lên mũi ngửi ngửi, bảo:
– Anh nghe toàn mùi âm khí, quả này trà ủ lá sen hồ Tây của Nguyễn Tuân phải gọi bằng cụ.
Nàng phì cười, mặt chắc đỏ bừng, dơ tay đấm mình mấy phát đau điếng.
– Cái đầu anh khi mô cũng đầy ý nghĩ đen tối nha, trách chi nỏ con ma mô hắn yêu…

Pha trà xong, hai đứa ngồi bắt chân chữ ngũ đối ẩm. Trời bắt đầu mưa rả rích.

– Có chi kể nghe cho vui đi…
+ Buồn thúi ruột đây nè.
– Ngày ni gặp thằng nớ chưa?
+ Không gặp. Đang muốn bỏ nó mà sao khó quá.
– …
+ Cả đêm qua em không ngủ được.
– …
+ Anh cho ý kiến để em có thêm động lực dứt bỏ hắn, được không?

À, té ra là vụ này! Nhấp chén trà, chép chép miệng khen ngọt thật, mình kệ cho nàng độc thoại chán chê. Cái chuyện xui đứa này bỏ đứa kia (theo kinh nghiệm xương máu của mình) là điều ngớ ngẩn và ngu nhất mà nhiều người mắc phải. Có khi càng bị chê, bị chửi, chúng lại càng trở nên manh động và… yêu nhau hơn (để chứng minh rằng “tất cả đều mù, chỉ đôi tao là sáng suốt”).

– Em kể thêm ít dữ liệu nữa đi, anh sẽ nói quan điểm của mình sau.
Và công cuộc kể tội người yêu của nàng bắt đầu…