Chap 25: Hãy cho em thời gian
**********************
Mình gỡ những miếng thịt gà bé tẹo bỏ vào bát, vắt thêm lát chanh, lau cái thìa sạch sẽ rồi đưa cho Huyền. Cố tình tỏ ra thật quan tâm và chân thành để nếu tạch hẳn (khả năng này rất cao) nàng sẽ còn nghĩ về mình như một đứa tử tế nhất – từng lướt qua như cái bóng trong đời mình.
Huyền đưa một thìa cháo lên mũi hút hà rồi bảo.
– Híc, chưa ai chu đáo với em như anh.
Ôi nàng ơi, các anh giai quê mình quen ăn sóng nói gió, chém to kho mặn rồi, bình thường thì anh cũng rứa, nhưng may anh đã sống đất Bắc quá lâu để biết lúc nào thì cần tinh tế với phụ nữ.
– Huy uống rượu với em nha?
Chột dạ. Tự nhiên kêu suông tên mình, lại còn rủ uống rượu. Cái gì kỳ này đây?
– Thôi đừng, anh không thích nhìn con gái uống rượu…
– Một chén nhỏ thôi mà. Nha?
– Nhưng em phải nói lý do đã?
– Không có lý do chi hết, tự nhiên em muốn. Rứa thôi…
Mình ghét con gái uống rượu, bia thì được. Vì nhìn chơi bời và hoang dã quá.
Rót đầy 2 ly nhỏ, đưa cho nàng một ly. Huyền không “cạch” mà ngửa cổ làm một hơi hết luôn. Uống xong vội vàng lấy tay bưng miệng lại, hơi thở dồn dập như say đến nơi.
– Nói rồi….em uống nước chè vô cho đỡ nóng ruột đi.
Nàng nhấp ngụm chè xanh, rùng mình mấy cái mới trở lại trạng thái bình thường.
Thấy có vẻ không ổn lắm, mình giục ăn hết bát cháo. Nàng vừa ăn vừa khen anh nấu ngon, mai sau ai lấy được anh thì sướng hè, nỏ phải vô bếp.
Ăn xong cả hai ra giếng rửa mặt. Lúc này trời cũng đã lờ mờ sáng.
– À..
– Chi em?
– Bố mẹ anh có biết anh ở lại đây không?
– Biết chơ, anh gọi điện mà.
– Nỏ biết mẹ anh nghĩ răng hè? (cười bẽn lẽn)
– Hơ, càng… yên tâm thì có chớ nghĩ chi.
Chần chừ một lúc, Huyền bảo thôi mình vô nhà đi, ngoài ni sương độc lắm, về lăn ra ôm mẹ anh lại trách em thì chết.
– Đứng ngoài ni cho… mát (mịa, sun cả trym còn mát với chả mẻ).
Cơ bản là mình dek muốn vào, vì cái giường thằng cu Ngọc sát bếp quá. Muốn thả dê những câu hay ho một tí nó nghe được thì ngượng mặt.
– Mà khiếp, lúc nại anh với thằng Ngọc chuyện trò chi mà to rứa? Em… nghe hết cả rồi nha!
Thôi bỏ mẹ rồi, hỏng hết hàng họ rồi. Mình ớ người ra mất mấy giây. Lập tức tua nhanh trong đầu xem mình đã nói những chuyện gì với Ngọc? Có vụ gì lỡ hớ miệng ra không?
– Ớ, anh nỏ nhớ chi cả nựa tề. Lúc đó rượu nói là chính, nhớ chi mô.
– Ngọc hắn kể chuyện em với anh Toàn cho anh nghe đúng không?
– Ừ, nghe loáng thoáng thôi.
– Rứa thực sự anh có muốn nghe không?
– Không.
– Răng ạ?
– Em chỉ cần nói anh biết em với nó hiện tại như thế nào thôi. Những thứ khác thuộc về nó anh không quan tâm.
Huyền tỏ ra bối rối thật sự, hai tay bóp chặt với nhau, môi mím chặt như sợ bật ra một điều bí mật gì đó. Lúc đó mình cũng nghĩ sẽ chơi bài ngửa luôn. Đêm dài lắm mộng, dùng dằng chỉ tổ mất thời gian và nặng đầu.
– Răng em? Không thể nói được à?
Nàng vẫn mân mê ngón tay, thái độ khá căng thẳng.
2 phút.
3 phút.
5 phút…
Có vẻ nàng muốn im lặng để thay lời “thú tội”. Mình biết ý không hỏi nữa. Tự nhiên thấy tê tái trong lòng (nghĩ thế là hết nhé, tạch mẹ nó rồi).
– Huy đã hiểu chi về em chưa Huy?
Mãi nàng cũng chịu buông lời. Câu hỏi (mà như trách móc) bất ngờ, khiến… đến lượt mình lúng túng. Ừ nhỉ, mình đã kịp hiểu chi về nàng, ngoài đôi ba lần gặp gỡ vội vàng, dăm bảy cuộc điện thoại và vài ba chục tin nhắn? (mịa, hay là cậy mót lấy vợ quá đâm ra… làm càn?)
Và nàng nữa. Nàng đã biết gì về mình, ngoài những chiến tích vẻ vang trên tình trường mà chủ yếu qua mồm thằng chim nhợn kia kể lại?
Có lẽ tất cả là do mình đã quá chủ quan khi nghĩ rằng Huyền cũng như bất cứ em gái quê nào từng gặp: nhạt nhẽo, hời hợt, dễ tán, dễ yêu (?) Trước khi biết Huyền, mình cũng đã thích vài người ở quê. Trong cái gọi là tình yêu đó bao hàm cả sự rẻ rúng, coi thường…
– Thật sự là anh chưa hiểu hết… Anh… sẽ…(lúng búng vãi)…Nhưng anh tin vào linh cảm của mình!
Huyền gật đầu khe khẽ.
– Nếu anh muốn hiểu… sẽ còn nhiều thời gian cho anh…. Em cũng mới quen anh. Ấn tượng lúc đầu là sự hài hước trong mỗi chuyện anh kể, cả sự từng trải và hiểu biết nữa…
– Nhưng em không tin anh, đúng không? Hay vì… vì… (định phọt nguyên câu ” Hay vì em đã có một người bảo đảm cuộc sống cho mình?”, nhưng may phanh lại kịp).
– Hãy cho em thời gian. Được không anh Huy?
Hờ, bài này nghe quen vãi. Một đứa muốn tống cổ đứa đang lẵng nhẵng theo mình thì tốt nhất là khen nó cái chi của chú cũng chuẩn cả (để khỏi mất lòng mà sửng cồ lên), nhưng hãy để thời gian làm trọng tài vụ này. No or Yes do thằng thời gian kết luận, em nỏ biết chi mô (đừng đập em phải tội).
– Thôi sáng rồi, anh về luôn.
– Chi mà vội vàng rứa?
– Đồ áo của anh mô?
– Để tí em lấy cho. Hay để đây em giặt rồi khi mô rảnh qua lấy?
– Nỏ dại. Anh Toàn biết được thì vỡ mặt mềnh (dỗi kinh)
– Nói linh tinh. Để đó em giặt…
Đưa đẩy một lúc cuối cùng mình cũng “chịu” mặc bộ lâm tặc của bố nàng về. Lúc này mới sực nhớ ra con xe cổ đang éo nổ được máy, bèn tặc lưỡi quyết định tạm đẩy bộ đã, đợi trời sáng rõ kiếm hiệu sửa xe nào xử lý sau.
Vậy là cũng đã hết một đêm trắng. Mỏi mệt, chán ngán và bất cần hơn lúc nào hết…