Chap 26: Cảm giác khi Loser
*********************
Ngày thứ 3 sau đêm trắng ấy.
Đã 3 ngày, mong chờ một cái tin đến phát rồ. Điện thoại để trong túi quần luôn phải để hờ tay bên ngoài đề phòng nàng gửi tn đến mà không kịp đọc ngay. Thi thoảng nó không rung cũng tưởng như đang rung hoặc sắp sửa rung đến nơi. Khi mở ra thấy không có gì lại đần thối mặt tưởng tượng xem giờ này nàng đang làm gì (mà dek thèm nhắn tin).
Mình già rồi nhưng tính đôi khi cũng teen vãi. Như việc kiên quyết không gọi điện hay nhắn tin cho Huyền trước, dù biết rằng cái đó chả khiến mình giảm giá trị là mấy. Nhưng không là không. Ngang, gàn và sỹ diện không phải lối. Mình muốn Huyền phải là kẻ khai phát súng trước tiên, chỉ cần một tin nhắn cũn cỡn thôi, mình sẽ ôm máy gọi luôn cho nàng suốt đêm cũng được.
Đầu giờ tối bất ngờ nhận được 2 phát sms liền, mỗi cái cách nhau vài chục phút (thế chứ, bõ công ông ngóng mấy hôm).
Sms 1. ” Có thể anh đã quên em nhưng em vẫn mãi nhớ tới anh dù quá khứ đã lùi xa. Hãy gọi cho em theo số mới của em ngay nhé +1900283382″. Bố tiên sư cái nhà em, số di động em sao như số tổng đài thế?
Sms 2: “Anh ơi, gọi ngay vào số +1900567983 để nghe nhạc đám ma tiếng Anh hát theo phong cách xẩm chế cực hot nhé”.
Thằng nào nghĩ ra trò này cũng hay phết. Hay nhất là nó luôn gửi đến vào những lúc mình đang sốt ruột muốn đọc tin nhắn của một ai đó.
Gần 8 giờ tối, đi ra đi vào. Từ chối vài cuộc cà phê của mấy thằng bạn cứt rỗi việc, lấy máy gọi cho Ốc rủ đến chơi đỡ buồn. Ốc tắt máy sau khi ngắn gọn 3 từ “Em đến ngay”. Hờ, nhìn trước ngó sau, rốt cuộc cũng chỉ có mỗi Ốc là người mang đến cho mình cảm giác vô tư, tự do và thoải mái nhất.
Ngồi với nàng không cần đón ý, dò ý để nặn ra câu hay ho, giàu tính ẩn dụ nhất. Không phải sửa soạn tư thế sao cho phong trần và lãng tử (nửa mùa). Thích nói gì thì nói, buột miệng chửi tục cũng sao. Nói chán thì ngồi thừ ra hút thuốc, uống trà cũng không bị tính là mất điểm hay đại loại là rứa…
20 phút sau đã thấy Ốc le te bước xuống từ xe máy đứa khác, với quần tất bó sát, áo khoác nâu dài quá đầu gối (trông nàng khi nào cũng mới mẻ và đầy sức sống).
– Răng rồi, hihi…?
Ốc hỏi mà như giễu.
– Răng rụng mịa nó rồi, hehe!
– Hơ, kiểu ni là nỏ ăn thua rồi, chi? Hắn vẫn không cho anh… hun chi? (cười như con hâm).
Mình phải đưa tay ra hiệu bé cái loa tàu lại, ông bà già nhà này tai thính lắm, nghe được mất hay. Nàng cười vẫn cười tít, giọng hạ xuống “Các cụ ngày trước còn …ác hơn giừ, anh cứ lo, hihi”
Ốc tự đi lấy trà trong hộp, tự mò xuống bếp lấy phích nước, tự đi rửa ấm chén….như người trong nhà. Nhìn nàng làm mà tự nhiên thấy vui vui, ngồ ngộ.
– Anh gặp hắn khi mô? Tối qua à?
– Mô, tối hôm trước.
– Kết quả răng? Có mần ăn chi được không đó? (ranh con khi nào cũng tỏ ra tinh quái và trải đời).
– Mỡ đó mà húp…
– Rứa…rứa…tạch rồi à? Kể coi mồ, loanh quanh mãi nỏ hiểu chi cả.
– Chưa hẳn là tèo nhưng coi như là tèo.
– Hắn nói luôn là không thích anh à? Hay rủ đi mô mà hắn không chịu đi? Mà dáng con nớ răng, nhìn ngon không? hihi…
– Cũng được. Thua em độ nóng thôi.
– Phét, gái vùng nớ em lạ chi. Quê bỏ cha…
Ngồi chuyện trò cũng vui. Ốc như hoạt náo viên, xí xớn và lắm mồm thấy ớn nhưng cũng khiến mình nguôi ngoai bớt. Mình bảo anh sắp đi Hà Nội có tí việc, thích chi anh mua cho? Nàng liệt kê ra một mớ, toàn thứ ăn được.
– Ra đó tranh thủ gặp lại em H. ôn chuyện cũ cấy hè!
Uhm, công nhận Ốc như con ma xó trong bụng mình. Nhiều chuyện mình mới nghĩ trong đầu, nàng đã phun luôn ra được (có lẽ vì điều này mà mình không thể yêu nàng được chăng???)