Chap 29: Trở về
************
Xe về từ Hà Nội lúc 4 giờ chiều.
Bước xuống đã thấy Ốc đứng đợi sẵn bên con xe đạp cào cào, đầu đội mũ lưỡi trai, quần bò ngố bạc phếch.
– Say xe hay răng mà mặt mũi xanh xám rứa?
– Đói.
– Không ăn chi à?
– Dừng ăn trưa ở Thanh Hóa nhưng anh nỏ muốn ăn, chỉ uống lon bia với cái nem chua.
– Thôi về kiếm cái chi em nấu cho mà ăn tạm nha?
– Ừ.
Ốc ngồi sau ôm cái ba lô, mình đạp xe men theo lối tắt về nhà. Ngang qua hàng cây ven hồ, đường vắng chỉ có 2 đứa, Ốc vòng tay qua eo mình
– Ôm cấy đỡ nhớ mồ.
– Chắc là quen ôm thằng củ cải nớ rồi à?
– Thôi ông nội đừng nhắc đến thằng đó nữa.
– Răng rồi? Tạch rồi à?
– Sút hắn bay lâu rồi giừ anh mới hỏi.
– Tiếc không?
– Nỏ biết, em tăng được 2 cân thì biết răng rồi đó.
– Hê, giừ thoải mái làm bồ anh rồi chi?
– Nỏ dám. Em Huyền để cho ai? À mà trong ni (vỗ vào ba lô) đủ mấy thứ em dặn rồi chơ?
– Đủ ạ. Nhà ngươi thì chỉ nhớ đến ăn chớ có nhớ chi khác mô.
– Ầy, trẫm rứa đó. Còn hơn có đứa chỉ nhớ cái… bậy bạ đen tối…(hí, tỉa đểu vụ mình nhắn tin bảo nhớ () () đây)
Về nhà. Nàng chào hỏi qua loa bà già mình rồi xuống bếp mở tủ lạnh tìm đồ nấu mỳ cho mình ăn chống đói. Bà già xì xào vào tai mình “Tau chộ 2 đứa mi khi mô cụng dính với nhau như keo năm linh hai hè!”. Mình cười bảo chắc rứa.
Tắm rửa xong ngồi vào bàn ăn mỳ tôm trứng (mịa, món này cách đây vài năm mình sợ vãi linh hồn vì cứ ngửi mùi mỳ lại ám ảnh một thời chuyên chiến mỳ Hảo Hảo trừ bữa, ăn xong ợ phát lại nôn nao hết cái thằng người).
– Ngon ghê, em nấu cái chi cũng hợp vị anh hè! (nịnh thối Ốc phát, cơ mà cũng đúng).
– Chẳng qua anh hay đói vào lúc có em thôi…
Mình ngẩn mặt mất 8 giây vì câu nói tưởng như ấm ớ, vô vị đó. Nói rứa khác nào nàng là cơm nguội lúc đói lòng, bình thường nhạt nhẽo trong xó chạn nhưng khi không cần vẫn luôn có sẵn???
Chén xong, lôi ba lô vào phòng riêng (đỡ bị bà già soi) lấy đồ cho Ốc. Mấy hộp ô mai, 2 gói ngô cay to, 2 gói bò khô, lọ nước hoa Lacoste (còn cái khăn dạ mua cho Huyền).
– Khăn đẹp hè. Mua cho mama à? (Nàng tinh vãi)
– Mô… định…
– Biết roài, tặng em Huyền chi?
– Uhm.
– Em thích. (Nàng ướm thử vào cổ).
– Răng không nói anh mua cho cái nữa?
– Rứa con Huyền có dặn anh mua không mà anh mua? (Dỗi mịa nó rồi)
– Không, nhưng nỏ lẹ đi HN không mua chi cho hắn? Tiện tay thì mua thôi…
– Nhưng em thích cái khăn ni, hợp với gu của em thật đó!
– Uh công nhận… cũng hợp. Nhưng thôi, em nhường Huyền đi, em có bao nhiêu quà rồi chi nựa.
Ốc cuộn cái khăn rồi ôm trong lòng (kiểu bà éo thả ra cho đứa mô nữa), mình vừa buồn cười vừa thấy khó xử vãi. Thôi kệ đó, hạ hồi phân giải.
– Tối ni nhà Huyền hẹn sang lấy nốt tiền nợ nên anh mới về sớm hơn dự định 2 ngày đó!
– Rứa lại gặp à?
– Uhm.
– Em thì nỏ ghét chi hắn, chớ mà…. thấy hắn có vẻ làm cao làm giá quá. Như anh răng phải khổ vì một đứa như hắn?
– Khổ chi mô, anh cũng xác định lần này mà nhùng nhằng là anh té luôn (mạnh mồm ghê).
– Em ủng hộ… Rứa tối ni về muộn rồi hè?
– Chưa biết. Mất hứng khi mô về khi nớ.
– Ầy, lôi thôi trả dép bố về hè, hihi.
Tối nay sẽ là cuộc gặp gỡ thượng đỉnh – giải quyết một công đôi chuyện đây…
……………….
(Chap 30: “Quyết đấu” đang được cập nhật, like mạnh lấy hứng nào!)