Chap 31: Ký sự đòi nợ
****************
Huyền, mình và cu Toàn ngồi 3 góc bàn (mịa, cứ như thế trận chân vạc trong Tam Quốc, Thục Hán ở phía Tây, Tào Ngụy ở phía Bắc, Đông Ngô ở phía Đông Nam. Éo biết bọn kia là gì nhưng vì yêu Khổng Minh nên mình nhận Thục cho lành).
Trong thế trận phức hợp như này, nhất cử nhất động của đối phương đều được 4 camera còn lại record với chất lượng full HD 1080 siêu nét. Mình may mắn ngồi đúng hướng tivi nên phong thái cũng tự nhiên hơn, vì khi không có chuyện để nói ta cứ vác mắt thưởng lãm sữa tắm the bol em tắm anh yêu, Vinamilk chúng ta là những con bò bla bla..(thi thoảng mặc dù éo có chi hay nhưng cứ nhoẻn miệng cười làm như thú vị lắm).
Được 5 phút, thấy thi gan với mình dek ăn thua, cu Toàn lôi điện thoại ra đàm phán với các đối tác làm ăn. Ờ ờ, anh cứ chuyển trước hai mươi củ cho em.. rồi rồi… chị ạ, số hàng hôm qua báo về cho em 84 củ, ok chị…yên tâm đê.Thằng em à, cuối năm quyết toán hết đi nha, ờ ờ…ba trăm mấy củ anh không mang sổ nên ang áng rứa thôi..ok ok…yên tâm đê…yên tâm đê.
Mình nghe củ này củ nọ mà ung hết cả đầu, cũng định lôi điện thoại ra gọi chơi cho các anh trên Bộ, trên Cục coi cuối năm tổng kết ra răng nhưng rà danh bạ mãi éo thấy tên anh nào nên thôi (chả lẽ gọi cho lão trưởng thôn hỏi lịch phát thuốc diệt muỗi để xin mấy gói?). Thôi thì muối mặt coi quảng cáo để xem con tạo xoay vần ra sao.
Chừng như gọi đt lắm cũng khản cổ, ngồi trơ mắt ếch mãi cũng chán, cu Toàn nhấm nháy gì đó với Huyền (quả này mình liếc hụt). Huyền ý tứ nhìn mình, nhìn vu vơ rồi…tiếp tục ngồi im.
– Thôi mần ta đi hè!
Bất ngờ bạn “yên tâm đê” dịch ghế rồi nói to. À, chúng nó chắc có plan soạn trước rồi. Chuẩn bị đi đâu giờ này đây? Ở cái xó này, buổi tối làm dek chi có chỗ nào chơi, ngoài mấy cái quán cà phê, quán karoke, quán cháo phở đêm? Hay “chúng” đi thăm ai? Mệ, tự nhiên thấy cứ như mình sắp ra rìa rồi không bằng.
Im lặng. Kinh nghiệm trận mạc cho thấy rằng, những lúc có biến tốt nhất là tạm thời im lặng, tuyệt đối không manh động dù là lời nói (mặt lạnh như cứt ngâm càng tốt) vì càng manh động càng rối.
Thấy Huyền vẫn ngồi yên, chàng “yên tâm” chủ động bước ra sân chờ sẵn. Huyền nhìn mình rồi ngập ngừng nói nhỏ, đủ nghe.
– Bựa ni sinh nhật bạn anh Toàn. Anh nớ rủ em đi dự cho vui.
Vẫn không rời mắt tivi (lúc này đang quảng cáo cái gì 3 lớp siêu thấm), mình gật đầu (thì răng, nói tiếp đi).
– Em thì cụng nỏ thích đi, khi nãy đang chần chừ thì anh đến đó.
Mình lại gật đầu. Rồi tiếp tục im.
– Đi à anh? Đi mô đó? (Chú Ngọc hỏi bạn Toàn)
– À… đi sinh nhật thằng bạn anh bên thị trấn. Bọn nó tổ chức hát kara ở quán abc (Toàn hồ hởi vãi).
Quan sát thái độ Huyền, thấy nàng ngập ngừng không dứt khoát. Mình tỉnh bơ bảo.
– Đi đi. Anh nói chuyện với bố em tí rồi về.
Nàng vội vàng kéo ghế sát mình hơn.
– Nỏ. Nỏ đi mô.
Ngoài sân, cu Toàn đi đi, lại lại chóng hết cả mặt. Chốc chốc rút đt ra xem giờ rồi lẩm nhẩm “Nhanh lên không muộn rồi, hơn 8 giờ rồi tề”.
Huyền bảo mình đợi em tí, rồi đi ra.
– Anh đi sinh nhật vui vẻ nha. Em nỏ đi được mô, cho em gửi lời chúc mừng sinh nhật bạn anh với!
Cu Toàn nghe xong đần thối mặt, đứng trân trân mãi mới khai khẩu được.
– Đi mồ, đi mồ…đi đi. Em hay hề, đã nói rứa rồi mà…tự nhiên rứa là răng?
Mình ngồi trong nhà tự nhiên thấy mát hết cả mề. Một cảm giác hưng phấn không bút nào tả xiết. Buột mồm bồi thêm:
– Đi với anh nớ cho vui Huyền! Đi đi!
Xong che miệng cười chúm chím duyên tệ. Toàn nghe câu đó như lửa thêm dầu, thái độ gần như lồng lộn lên, vùng vằng:
– Em hay hè. Đi mồ, anh xin em đó…
Éo nhịn được cười. Mình lững thững bước ra sân hút điếu thuốc. Lại gần Huyền, mình võ vỗ vai nàng.
– Sinh nhật thì cứ đi cho vui, ở nhà làm chi em!
– Lạnh lắm, em nỏ đi mô. Mà em cụng nỏ muốn đi mô buổi tối (phét đê, thế tối hôm nọ ngồi với thằng nào trên đồi?)
Vừa lúc đo bạn “yên tâm đê” có đt, hình như đồng bọn hỏi đang ở đâu mà chưa thấy mặt.
Chàng nghe xong, gãi đầu sồn sồn, vùng vằng với cái đt trên tay.
– Rứa anh chịu thua em rồi, thua rồi.
Huyền bảo thông cảm nha anh, thông cảm nha. Tự nhiên mình thấy tội tội cho chàng.
– Thôi rứa anh về luôn đây. Chào bác nha! (chào mình).
Rồi chàng nghiêng con Airblade quay nửa vòng, ngồi lên nổ máy phóng cái vù đầy uy lực.
Mình ra xe mở túi bóng lấy khăn cho nàng.
– Để anh quàng cho em.
– Quà HN của em à?
– Ừ.
Mình quàng khăn cho nàng (có biết quàng kiểu chi mô, cứ quấn 2 vòng cho chắc ăn). Thấy không có ai, ghé đầu hun trộm phát lên môi nàng. Nàng không kịp phản ứng, đứng ngây ra nhìn mình.
– Ngọt quá. (tỉnh bơ)
– Xin phép khi mô mà…? (nàng chu mỏ lên)
– Xin Bộ Văn hóa hôm qua rồi.
– Anh liều hè, thằng Ngọc hấn chộ thì chết nha!