Chap 32: Ký sự đòi nợ
———————

Đứng trò chuyện một lúc, thấy hơi bất tiện, Huyền rủ vô nhà “uống nác” tiếp. Thôi, thận anh yếu lắm, uống nhiều chè xanh nguy cơ sỏi thận cao. Mình tìm chỗ nào dạo loanh quanh cho nó… thoáng đi em.

Nàng ngẫm ngợi mấy giây rồi bảo, à sang nhà cậu em coi làm hương nha, gần đây thôi.
Mình ừ. Hương với chả hoa, có cái khỉ mốc chi lạ lùng đâu, nhưng cứ có một chỗ để gọi là đi chơi đỡ phải ngồi nhà nghe song mẫu hỏi đi hỏi lại điệp khúc bên nớ có biết ông C bà D không…bla bla là ngon rồi.

Lối sang nhà ông cậu Huyền đi tắt qua vườn cây trồng toàn chanh, ngang qua cái ao mình kéo tay nàng bảo “Đứng nghỉ tí đã, lâu không đi bộ mỏi chân quá”. Phét nàng cho vui, cơ bản thấy không gian vắng vẻ êm đềm, nồng độ dê trong máu tăng đột xuất nên muốn tranh thủ tác nghiệp tí (là anh cứ nói thật lòng rứa, chú nào yêu đương chỉ chém gió chay anh gọi bằng cụ, các chú đừng văn anh).

– Ở đây thoáng đãng hè! (mắt xa xăm, như chỉ biết đến cảnh vật)
– Ao ni nhiều cá lắm đó, thằng Ngọc nhà em hồi trước toàn ra đây câu trộm.
– Uhm, cái chi vụng trộm cũng thú vị nỏ riêng chi câu.
– Anh Huy biết bơi không?
– Có, ngày xưa sinh viên anh đoạt giải ba cuộc thi “Vượt sông Tô Lịch”
– Giỏi hè. Sông nớ rộng không?

Nghe nàng hỏi mà tụt cả hứng chém gió. Chán nhất là nói đùa với một đứa xong phải mở ngoặc thêm là tao vừa đùa đấy!

– Rông lắm. Em có biết tại răng lại có tên sông Tô Lịch không?
Nàng gật đầu.
Mình bảo rứa thì ngồi xuống đây anh kể cho nghe, đoạn kéo tay nàng ngồi bệt trên vệ cỏ (chả rõ sạch hay bẩn nữa, kệ). Huyền đấm vai mình bảo anh rành khun ni (dịch ra: anh chỉ được cái khôn thôi).

– Anh nói đi, răng lại đặt tên sông nớ là Tô Lịch?

Nàng cứ như người giời. Hỏi những câu không đúng… hoàn cảnh chút nào.
Mình vòng tay ôm qua eo nàng, bảo đùa chứ giừ tạm thời anh nỏ nhớ chi nựa, để lát về hỏi thằng Gúc gồ chấm Tiên Lãng rồi nhắn tin cho em sau nha. Nàng làm động tác co người lại nhưng vẫn để yên. Được 2 phút mình bỏ tay ra. Im lặng.

– Anh Huy…

Nàng lay lay đầu gối mình. Chắc nàng nghĩ mình đang thiền.

– Chi mà anh ngơ ngơ rứa?

Mình không dám nói cho nàng biết là mình không ngơ. Khoảnh khắc này như một thằng vừa nhìn lại vé số và biết mình trúng giải đặc biệt. Nó cần phải tạm thời thoát nhanh ra khỏi trạng thái hồi hộp, nếu không nó sẽ vỡ tim trước khi chờ đến ngày lĩnh thưởng.
Còn mình, mình đang cố giữ cho cái đầu thật lạnh.

– Có khi nào em chợt thấy nhớ anh không? (vẫn mắt nhìn xa xăm).
Huyền im lặng mất vài phút. Mãi mới rụt rè nói lí nhí trong cổ.

– Nếu em nói… có thì anh có tin không?

Mình lắc đầu.
Nàng xoay người nhìn thẳng vào mắt mình.

Tiếp tục im lặng trong 5 phút.

Bất ngời nàng nắm nhẹ bàn tay mình (hờ, tay con gái có khác ấm vãi). Mình đưa tay nàng lên miệng thơm một cái (kiểu của mấy chú Tây) rồi nắm chặt (hết giẫy).

– Tay toàn chặt củi, thái rau lang…thô ráp lắm đó, anh hôn mần chi, hihi…
– Mô, anh thấy đẹp mà (chỉ sợ nàng hỏi “anh hôn tay mấy em rồi?” thì bỏ mẹ).

Ngồi nắm tay nắm chân nhau (à quên mình hôn trộm mấy phát lên tóc nữa, toàn mùi hương nhu) khoảng 20p thì nàng có tin nhắn. Mình không hỏi của ai, coi như không quan tâm cho lành. “Anh biết ai không?” Huyền vẫn nắm tay mình. “Không”. Nói không nhưng trong bụng biết ngay ông tướng kia rồi.

Huyền ghé sát đt cho mình xem tin nhắn. Ký tự viết bắt chước bọn tin tin nhưng đọc được hết.

“E đang ở mô? A quay lại mà ko thấy e mô cả. E về đi”.

Nàng nhìn mình ý hỏi làm chi bây giờ?
Mình cười nhạt, lắc đầu (em muốn làm chi tùy em, anh không can dự)…