3 năm trước. Đêm cuối cùng trước khi từ biệt Hanoi về quê, tôi bảo với ex ” Coi như từ ngày mai anh đã chết”.
Nàng ngồi ôm gối khóc thút thít, môi run bần bật, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi.
Mãi sau này tôi vẫn không tài nào quên được ánh mắt đầy ám ảnh hôm ấy. Nó giống như ánh mắt người mẹ nhìn đứa con bé bỏng đang dần trôi theo dòng nước xiết mà không tài nào cứu nổi. Đau đớn và buông xuôi.
Tôi cười như mếu pha trò ” Thôi mà, anh về đấy chịu khó làm ăn, mai này có tiền lại quay ra cưới em chứ có gì đâu mà buồn. Nhưng em nhớ là phải đợi anh đấy nhá, em hứa đi!”.
Nàng gượng cười ( cho tôi vui ) rồi lại quay mặt khóc tiếp, mặc cho tôi lăng xăng làm trò hề một cách vô duyên, nhạt nhẽo.
Mãi sau nàng mới rủ rỉ như nói cho chính mình nghe ” Về quê rồi lấy vợ nhanh nha, anh!”
Tôi gật đầu ” Rồi…rồi.. sẽ lấy nhanh…”.
Sáng hôm sau hai đứa lóc cóc chở nhau xuống bến xe trong cơn mưa tầm tã. Đến lúc xe chuyển bánh, nàng vẫn thủ thỉ bên tai như sợ tôi quên ” Cố mà lấy vợ nhanh anh nha, em lo cho anh lắm…nha anh…!!!”
Tôi đã rời Hanoi như thế. Đó là hình ảnh của một chiến binh bại trận, mỏi mệt và thất thểu trên đường trở lại cố hương. Trên mình trĩu nặng ba lô chứa đầy kỉ niệm: một cuốn album ảnh của 2 đứa, sổ nhật ký nàng viết cho tôi hàng ngày, chiếc khăn len màu lông chuột nàng đan nhân dịp sinh nhật tôi, vài đôi tất, dăm bộ quần áo kèm theo một trái tim rỉ máu, cái đầu lạnh như đá. Nhẫn nhục, cam chịu và bất cần…
Trở về.
Một tháng liền không ló mẹt ra khỏi nhà. Lịch ” công tác ” gồm mấy việc trọng đại:
– Đêm: Chờ người nhà ngủ say, len lén như mèo hoang xách đt ra ngõ tám chuyện với ex. Tám gì đâu, chủ yếu nghe nàng thút thít khóc là chính.. ” Anh ơi nhanh ra với em nha anh…ra anh nha…anh nói gì đi…”. Muốn phát rồ lên mất.
Hồi trước mỗi khi bế tắc vẫn trộm nghĩ, tình yêu là cái quái gì đâu, xa xỉ và phù du. Có cũng được không có cũng nỏ vấn đề chi. Với đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, một danh vị đủ oai với họ hàng, người quen. Một công việc yêu thích và kiếm ra xèng. Sau đó mới đến lượt tình yêu, tình báo. Vậy mà giờ đây, khi không có bất cứ cái gì trong tay thì tình yêu lại là thứ khiến mình đau lòng nhất.
– Lọ mọ 2 – 3 giờ sáng mới ngủ. Rồi làm một giấc đến 9 – 10 giờ, xong dậy loanh quanh trong vườn một lúc, cơm trưa, ngủ tiếp.
Và lại đêm. Nghe ex khóc. Im lặng. Thở dài. Muốn điên, muốn phát rồ, muốn buông tay chìm vào đêm tối, sáng dậy không biết mình là ai nữa…
Hồi đó mọi người trong nhà đối xử với tôi như bệnh nhân bị bỏng, nói câu gì cũng phải cân nhắc vì sợ tôi mặc cảm, sợ tôi buồn. Hờ, một bệnh nhân bỏng độ 3, mong manh dễ vỡ, dễ cáu, dễ nổi khùng và có thừa sự bất cần. Tôi sống khép kín, cứ có khách đến nhà là lỉnh mịe nó xuống bếp, kể cả họ hàng lâu ngày không gặp. Không muốn gặp gỡ, không hứng thú chuyện trò, suốt ngày mặt lạnh như sư đi khất thực.
Mẹ tôi bảo với mấy bà cô ” Quả này bắt nó lấy vợ thôi. Lấy vợ cho ổn định mọi bề, chứ như này thì không ổn”. Mấy bà cô hùa vào như đúng rồi ” Uh, lấy vợ đi. Bảo nó kiếm con mô biết mần ăn, hiền lành thì cưới rấp đi cho khỏe”. Ông chú cười cợt ” Lấy vợ thì cụng phải yêu đạ chơ, hay là định lấy cho xong mà không có tình cảm chi?”. Bà mợ bĩu môi ” Yêu nỏ yêu thì cần dek chi, về sống với chắc rồi có tình cảm cả”.
Tôi nằm lơ mơ trên giường, nghe xì xầm mà lộn hết cả mề. Định chồm dậy làm mấy câu nhưng chợt nhớ ra mình đang thời kỳ dưỡng thương, lại uể oải nằm xuống coi như đang ngủ. Suy nghĩ chán, thôi thì tặc lưỡi kiếm cô em mà cưới vậy. Tôi chỉ cần vợ, một cô em hiền lành, mưa biết chạy vào nhà là được. Tình yêu ư? Hoang đường giữa cái xứ sở mà con gái chỉ quen nhìn nhận giá trị của một thằng đàn ông qua nhà cửa, xe cộ và ví tiền của nó.
Con gái khi đó sợ tôi, tò mò về tôi hơn là thích. Tự nhiên mọc đâu ra một ông lạ hoắc, mặt lạnh lẽo và lầm lì bí ẩn. Bà mợ bảo ” Phải thay cái vẻ lừ lừ nớ đi gái nó mới quý cháu ạ. Chớ tau chộ mi lầm lầm như rứa tê, con mô muốn tìm hiểu cụng khiếp”. Tôi nhe răng cười ” Mợ cứ bình tĩnh đê mợ, muốn nhanh thì cứ phải…từ từ”…
Rứa là hành trình cưa kéo bắt đầu từ đây…
Mới đó mà cũng đã 3 năm rồi …