Một lát sau thì chàng kêu khát nên quay vào nhà dưới uống nước, mấy người kia cũng bỏ đi theo.
Còn mỗi tôi, tần ngần mãi, mk ông thử xem nào. Chú làm được chả lẽ anh thì không.
Cầm rìu táng mấy nhát, toàn trượt. Xoay ngang xoay dọc khúc củi, lại táng tiếp. Suýt nữa thì lưỡi rìu phang bố nó vào chân. Ức quá, gồng tay bổ phát thật mạnh và chuẩn. Kết quả: lưỡi rìu dính chặt vào khúc củi, giật mãi dek chịu ra. Hừ, phải thành thật với lòng rằng, về khoản này mình hơi bị ngu luôn.
Đang loay hoay gỡ lưỡi rìu ra thì anh trai nàng đi qua, làm mỗi câu pha giọng Nghi Lộc ” Khung mận được mô”. Tôi nhe răng cười cầu hoà. Không mần được thật.
Thôi, hiệp 1 anh tạm bị dẫn 1 bàn vậy.
Trở vào sân thì mấy bọn thanh niên vẫn đang làm thịt chó. Chàng kia ngồi đổ dồi, tay vương đầy máu miệng vẫn phì phèo thuốc. Thán phục lúa, thằng này đúng là cầu thủ đa năng, kiểu như Daniel Alves đá được mọi vị trí, lên công về thủ khôn lường. Kệ +++ nó, thằng Alves chỉ rê dắt vớ vẩn thôi, mấy khi ghi bàn ? Anh mày mắc màn ngáp ngủ là chủ yếu, nhưng nhoằng cái chớp cơ hội nhanh như Filippo Inzagi của tuyển Ý cũng nên.
Cơ mà để quan trên trông xuống, người ta trông vào khi mình không bén tay việc chi cả là không ổn. Tính gọi hỏi nàng đang ở đâu, nhưng lại thôi. Tiện thể có mấy ông khách đang ngồi uống nước ngoài sân, tôi mon men lại gần bắt chuyện cho đỡ chơ vơ.
Một ông cao tuổi mặc đồ nom như cựu chiến binh đang ” chém ” về chủ đề quốc tế, giọng sang sảng như phát biểu trong cuộc họp chi bộ thôn ” Công nhận là thằng Triều Tiên nó cũng gấu, nó có coi thằng Hàn Quốc ra chi mô, vì răng các ông biết không? Vì nó có vũ khí hạt nhân…” Anh ngồi cạnh hỏi ” Vũ khí hạt nhân là cấy chi mà kinh rứa bác? Giống bom nguyên tử à?”. Chít cười. Bác cựu chiến binh lúng túng ” Kinh hơn nhiều, nó bắn một phát thì…thì…đi toi vài tỉnh như tỉnh của ta luôn”.
Tôi lân la ngồi cạnh rồi dè dặt ” Theo bác thì Mỹ nó có đánh Triều Tiên không ? ” Keke, châm ngòi cho vui. Như gãi đúng chỗ ngứa, bác già sôi nổi bla bla…Thi thoảng tôi lại hỏi xoay sang chủ đề khác rồi cũng say sưa chém cùng. Để ý thấy chàng kia vừa làm vừa hấp háy hóng chuyện, tôi lại càng hăng tiết tợn. Tôi bla bla về bổ đề cơ bản mà giáo sư Bảo Châu chứng minh được, việc công ty Vedan xả nước thải xuống sông Thị Vải và trách nhiệm của Bộ Y tế trong vấn đề quản lý giá thuốc…nghe vĩ mô như chất vấn đại biểu quốc hội không bằng. Thú thực là tôi nói cho chàng bổ củi nghe là chính, cốt cho chàng thấy cái tầm hiểu biết của anh nó mênh mông cỡ nào thôi, còn mấy vị cao niên kia tiếp nhận hay không tôi không quan tâm.
Gần trưa, mọi người bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Tôi móc ví đút tờ 200k vào phong bì rồi bỏ lên bàn thờ sau đó thắp hương cắm lên cái lư ( lòng thầm hỏi ko biết cu bổ củi kia bỏ bao nhiêu nhỉ?).
Rồi mâm cũng được bê ra. Tôi được xếp ngồi cùng chàng, mấy người vừa quen vừa lạ nữa là tròn 6 vị.
Nàng của tôi ngồi mâm phụ nữ ( ở quê chị em ít khi được ngồi chung với cánh đàn ông ).
Rượu rót ra, sau lượt đầu tiên, đến lượt tiếp theo một ông khách hình như họ hàng xa của nàng bất ngờ từ mâm bên cạnh đứng dậy bảo ” Nghe nói con gia đình sắp có rể mới mà chưa biết mặt, thôi giừ nâng cốc uống với chàng rể cấy mồ”, rồi tiến sang bàn tôi ngồi.
Trong giây lát, tôi sững người lại không biết xử lý kiểu gì. Liếc nhanh sang ku bổ củi thấy trên tay hắn đã sẵn sàng ly rượu. Hừ, khó xử . Cái mẹt tôi ngây ra như ngỗng i.ả.
Chơi đểu nhau thế là cùng…