Về nhà. Để nguyên giày tất, quần áo nằm vật xuống giường. Lôi đt ra xem lại cái số lúc nãy lưu. Mk, cái số hãm tài này anh sẽ xếp mày vào danh sách thù vặt, hồi sau biết tay anh.
3 hôm sau, tôi hẹn gặp nàng, coi như lần cuối.

8g tối, nàng đợi tôi ở con ngõ heo hút. Trăng suông lạnh lẽo, sương giăng mờ mịt lối đi. Vừa đên nơi nàng nhảy từ trong lùm cây ra:

– Hầmmmmmmm…! Ma đây….!!!

Dọa ma sợ ghê.

– Ma chi mà chân dài mà trắng rứa, ực…

– Hi hi, có đứa xèm rồi à.

– Nỏ mô, đứa ni tu mới về. Ăn rau răm nhiều rồi nà, tâm hồn thanh tịnh nha.

– Eng nì, eng giấu xe chỗ bụi cây nớ tề…rồi lên trên ni ngồi đi. Ở đây mẹ chộ đó.

Cả hai mò mẫm từng bước, len lỏi qua mấy bờ cây, tới góc đồi thì đứng lại. Chỗ này vắng vẻ quá, ngó quanh chỉ toàn cây keo cao quá đầu người.
Giờ mới ngắm nàng kỹ hơn. Chẹp, phải công nhận nàng mặc gì cũng đẹp. Cái áo phông mỏng tang, hở cả khoảng da trắng tinh ở ngực. Bỏ +++, như này thì nói chia tay kiểu chi đây? Chẳng lẽ trước khi dẫn ra pháp trường còn khuyến mại bữa xôi gà cuối cùng hả?

Cuối cùng thì cái khung cảnh thơ mộng nó đã xô đẩy người ta vào vòng ” tội lỗi “. Trời lạnh ôm nhau rất ấm. Sau những cái siết chặt là nụ hôn dài như vô tận. Lưỡi nàng nhỏ và mềm như lưỡi mèo làm tôi nổi da gà. Mỗi lần tạm ngưng, nàng dụi dụi môi vào vai áo tôi…chùi nước bọt ( kinh quá, khi yêu nhau người ta chả còn tí ý thức giữ gìn vệ sinh an toàn thực phẩm gì nữa).

– Anh bảo này…

– Chi mồ? Cái đồ chỉ toàn lợi dụng người ta..hi hi…

– Mình dừng tất cả tại đây nha.

– Nói chi hâm hâm rứa? Dừng thì dừng, hihi…Rứa lát nựa đừng có loạng quạng tay chân nhá..hihi

– Anh nói nghiêm túc đó.

Tôi bắt đầu đọc cáo buộc. Giọng nhỏ nhẹ và bình thản. Cũng không nhớ chi tiết mình đã nói những gì, nhưng đại ý ” Anh và em càng ngày càng ko hợp nhau, em có những mối quan hệ thiếu minh bạch, anh đã nhắc nhở, cảnh báo nhiều lần nhưng vẫn vậy….” Bla bla…

Thực ra nói nhiều mà làm gì khi đã có ý muốn chia tay. Lý do á? Kẻ chủ động chia tay luôn có sẵn 1001 lý do, nhà trồng được mà.

Nàng ngồi bệt xuống vệ cỏ, đầu cúi gằm không nói gì. Sương bắt đầu xuống dày, tôi cúi xuống vuốt tóc nàng. Mái tóc ướt đẫm, trông dáng nàng uể oải, mệt mỏi vô cùng.

– Thôi em đứng dậy đi …
……

– Đứng lên nào, trời sắp mưa rồi đấy..ướt hết cả rồi này…

Nàng buông tay, rũ rượi như tàu lá héo.

– Kệ em…anh về trước đi…em về sau…

Tôi bực quá, gắt:

– Đứng dậy về nào, sương ướt hết rồi, về lại cảm cho coi.

Nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

– Anh nói nghe không? Em đứng lên đi, ai trông thấy chả hay tí nào…Đứng lên! ( tôi quát).

Dù sẽ chẳng là gì nữa, nhưng lúc này đây, nhìn nàng mà tôi buồn lòng vô cùng. Tôi không ngờ cuối cùng lại phải chứng kiến thảm cảnh tồi tệ như này. Tôi kéo mạnh tay nàng, giọng vẫn bực ” Em làm anh chán quá rồi đấy…”.

– Em yêu anh!

Nàng nói mà không nhìn tôi. Phì cười, đúng là con gái, không thể hiểu nổi nữa.

– Ừ, anh biết rồi, Giờ thì về nhà cái đã..

– Không!….Em yêu anh!

– Có đứng dậy không? Anh bế em về đấy!

– Nỏ về đó! Đồ đểu…( giọng bắt đầu thút thít)…hu hu…anh là đồ đểu…!
Kể nốt đoạn chia tay để kết lại câu chuyện tại đây.

…Tôi muốn quên đi thật nhanh hình ảnh bơ phờ, thiểu não của nàng trong buổi tối cuối cùng đó, mà không cần phán xét ai đã ” đểu ” hơn ai.

– Ừ, cứ coi như anh đểu. Được chưa? Giờ thì anh đưa em về nha…Đứng lên đi, mọi hôm đanh đá với anh lắm kia mà!

– Nỏ…Eng lừa em…Eng có con khác rồi chi?

– Hâm, con mô mà con!

– Chi nựa…nỏ có thì răng tự nhiên lại bỏ em?

– Nỏ có chi là tự nhiên cả. Anh nói hồi nãy tới giừ mà em vẫn không hiểu chi à?

– Hiểu chi mà hiểu…muốn bỏ người ta thì nói chi nỏ được…Công nhận em là một con ngu. Giừ em mới biết mình ngu!

Bực  lúa. Con gái luôn có cái bài này, trăm đứa như một. Bình thường khuyên nhủ ek nghe, nhỏ nhẹ thì tưởng mình hiền, mình gà. Bực lên nói gay gắt thì cho mình nóng tính, gia trưởng. Đến khi mình ko còn chịu được nhiệt buông rơi cái bịch thì bắt đầu quay lại vu cho người ta có đứa khác, người ta đểu, rồi không quên xác nhận luôn là mình…ngu, bla bla…

– Ừ em nói sao cũng được hết! Nhưng anh cũng nhắc lại lần nữa, sau này em sẽ lại yêu một người mới, em sẽ biết chúng nó đối xử với em thế nào nếu em không thay đổi cách ứng xử. Em nghĩ niềm tin được phát miễn phí hay sao mà không trân trọng nó?
Thôi, anh rát cả cổ rồi. Anh ko nói nữa!

– Không nói nựa, híc…Giừ thì eng chán em rồi nên nỏ muốn nói nựa chi. Em lạ chi con trai nựa…

Ôiiii……! Hồi trẻ như tình huống này thì anh khỏi nói nhiều nha em. Không thích nữa thì bỏ, tình cảm hết thì bỏ. Ai lừa dối ai thì trời biết, đất biết…mà kể cả em và anh đều biết rõ thì sự nó cũng đã rồi.
Chán nản, tôi dựa lưng vào gốc keo thủ thế, để xem cuối cùng nàng chấp nhận nó như thế nào ( mịe cái cây này bẩn , lấm hết cả lưng quả áo sơ mi mới mặc nước 1 của mình ).

Đốt xong 3 điếu thuốc mà cục diện vẫn thế. Sương xuống dày đặc như mưa phùn. Cả hai ướt lướt thướt, lạnh run. Trong một thoáng không kìm được cảm xúc, thế quái nào tôi lại lôi đt ra nhắn cho ex một câu sến sịa. ” Em ơi anh buồn quá”. Cũng như một hành động vô thức thôi, tôi chả hiểu sao mình lại làm thế. Có thể tôi cần một chỗ dựa mong manh vào lúc chán đời nhất…

Ex gọi lại ngay sau chừng vài phút. Tôi cuống quýt với cái đt đang reo inh ỏi trên tay. Hừ, giờ mà em em, anh anh với ex thì khác gì tôi đã tặng đội bạn một cơ hội ghi bàn mười mươi?

Nhưng rồi vẫn phải nghe điện thoại, không lại bảo có tật giật mình.

” Alo…Rồi rồi, lát về qua anh đưa cho mày nhá. Mày ngồi ở đâu mà ồn thế? Ừ…thế nhá…bố cái thằng hâm …hehe..”. Ex chả hiểu mình lảm nhảm gì, cứ em đây, em đây vì nghĩ mình ko nhận ra giọng. Còn nàng thì im phăng phắc.

Ngồi nấn ná như để hy vọng tôi cải chính lại tất cả, rằng anh đùa em tí thôi, anh thử em xem sao. etz…nhưng mãi ko thấy tôi đả động gì nữa, nàng từ từ đứng dậy.

– Em thề sẽ không yêu ai nựa…

………..

– Vài ngày nựa em sẽ đi một nơi thật xa…

…………….

– Cho em ôm một cấy……..lần cuối…..

Nàng đổ gục người vào ngực tôi. Người nàng ướt nhẹp, run lên vì lạnh ( hay vì gì cũng ko biết nữa ). Những giọt nước mắt ấm áp len lỏi qua vai áo tôi. Tiếng thở dài như vô tận.

Thôi anh đưa em về. Ừ anh đưa em về nha. Dạ.

Tiếng dạ nhẹ bẫng như tiếng dạ gái Huế……

Đưa nàng về đến ngõ, nàng bảo anh cứ dắt xe đi qua đoạn này rồi mới nổ máy nha, không bố em nghe tiếng xe máy đấy.

Con đường mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng suông. Tôi nhìn xuống cái bóng lầm lũi của mình, chợt thấy khóe mắt cay cay…
Viết xong những dòng cuối cùng của câu chuyện này, tự nhiên thấy nhẹ nhàng hẳn, như chính mình mới được giải thoát.

Bây giờ nàng đã ở một nơi thật xa, cũng có lần nhắn tin và gọi cho tôi nói trong tâm trạng buồn buồn ” Mấy hôm nữa em sẽ về. Em nhớ anh lắm, em về anh có trở lại với em không?”. Tôi im lặng không nói gì.

Lâu không thấy nàng liên lạc nữa, chắc đã kịp có chàng nào đấy. Tôi mong là như vậy.

g cuối cùng của câu chuyện này, tự nhiên thấy nhẹ nhàng hẳn, như chính mình mới được giải thoát.

Bây giờ nàng đã ở một nơi thật xa, cũng có lần nhắn tin và gọi cho tôi nói trong tâm trạng buồn buồn ” Mấy hôm nữa em sẽ về. Em nhớ anh lắm, em về anh có trở lại với em không?”. Tôi im lặng không nói gì.

Lâu không thấy nàng liên lạc nữa, chắc đã kịp có chàng nào đấy. Tôi mong là như vậy.