Khi buồn chán, hãy nhìn vào mặt tốt, mặt tích cực nhất của cuộc sống để thấy đời còn chưa đến nỗi vứt đi.
Vừa ngầm dặn lòng câu trên xong thì vô tình quay mặt ra đường, bắt gặp ngay khuôn mặt nhàu nhò của 2 con mẹ hàng xóm mình ghét. Hai mụ này hình như chuyện nhà ai cũng biết. Mắt ti hí, cái miệng dẩu ra rất đúng kiểu người lắm chuyện.

Đời là thế đấy. Buồn ơi là sầu, chỉ muốn đi đây đi đó, nhìn biển nhìn sông. Ngắm hoa và thưởng nguyệt cho vợi chút muộn phiền. Thế mà nhìn đâu cũng thấy u ám những gương mặt không muốn gặp, những chuyện tầm phào tẻ nhạt. Cuộc sống dậm chân, tù túng và lặng ngắt như ao bèo…

Những người tâm hồn mộc mạc, đơn sơ có lẽ cũng có cái sướng của họ. Như cái thằng tóc vàng đầu ngõ nhà mình chẳng hạn.
Niềm vui đến với nó quá dễ.
Đơn giản là trúng con lô 2 nháy. Lúc đó nó sẽ nhảy loi choi rồi ” vỡ òa” trong hạnh phúc tưởng như bất tận.
Hoặc lừa ai được mấy trăm ngàn, làm quả đầu mới rồi hẹn được con bé nào đấy tóc cũng vàng vàng như nó đi loanh quanh khắp thị trấn.

Hôm nọ nói chuyện với ex, em ơi anh, anh chết sầu ở cái xó này mất thôi em à. Nàng phì cười ” Em biết rồi, vì em cũng ở quê anh gần một tuần nên em hiểu cảm giác của anh. Em chả làm gì được cho anh cũng không khuyên anh được vì anh là người từng trải, nếu làm gì để thấy thoải mái hơn thì chắc anh đã cố làm rồi, phải không?”.

Ex lo cho mình. Kể chuyện con gái ở đây ( những người mình từng biết, từng tiếp xúc) cho nàng nghe, nàng chép miệng ” Đành phải học cánh chấp nhận thôi. Như em khi mới xa anh cũng vậy, có lúc em đã nghĩ mình không thể đi tiếp được nữa, vậy mà…”.

Hôm nay trời rất mát. Có lẽ vẫn còn ảnh hưởng từ cơn bão số 2.
Khi cơn bão đi qua sao trời đất bình yên đến vậy?
Còn ta? Bão lòng đến bao giờ mới thôi ngừng thổi??
Mưa ngâu.
Những cơn mưa cuối cùng của một mùa hạ oi bức, ngột ngạt đã đến.

Tôi yêu thứ mưa mà mọi người vẫn gọi là mưa ngâu này. Ào ạt, sôi nổi, mạnh mẽ đầy cá tính.

Nó không dai dẳng, u ám và lạnh lẽo như mưa dầm mùa đông.
Không thầm thì, yếu ớt, trách móc như mưa bụi mỗi độ xuân về.
Mưa ngâu, kiểu mưa Sài Gòn. Ồn ã nhưng nhanh dứt, giống một người nổi cơn thịnh nộ trong chốc lát nhưng xong rồi là thôi.
Và cũng giống tình yêu mà tôi thích: Cuồng nhiệt, mạnh mẽ và hết mình, tưởng như không lấy được nhau sẽ…chết ( nhưng rồi có ai chết được đâu).
Ôi những cơn mưa chiều sao khiến lòng ta bối rối quá chừng….
…Có vẻ như sang thu rồi thì phải. Có những điều mà trong cuộc sống dù giỏi tưởng tưởng đến mấy cũng không nghĩ nó sẽ diễn ra.
Chuyện về chàng bánh mật của nàng là một ví dụ. Cái hôm chàng bỏ về trong đêm ở nhà nàng, như tôi đã kể, hình ảnh ấy khiến tôi vừa có chút vênh vang của kẻ thắng trận, nhưng lại vừa thương cảm cho chàng.

Tôi bảo với nàng ngay hôm ấy ” Thằng ku này ngoan đấy, phải thằng khác kiểu gì tí nữa anh về nó cũng chặn đường oánh cho một trận tơi bời”.
Nàng cười ” Eng đừng vội khen, lát hắn kêu hội xử lý eng cụng nên đó, hi hi”. Tôi bảo ” Không, nhìn mắt nó anh biết nó không làm trò ấy đâu. Nhưng nếu điên lên nó làm thật thì cũng ko đến nỗi dở lắm, sau này còn có chuyện cho em kể với con cháu, rằng ngày xưa vì yêu tao mà bố chúng mày được trai làng tẩm quất miễn phí đấy. Cũng tại tao…đẹp quá nên mới thế”. Nàng đấm lưng tôi thùm thụp, thôi anh đừng nói nữa, em cười đau cả bụng rồi nè…

Cách đó ít hôm, một buổi trưa đt bỗng đổ chuông, số lạ hoắc. Cũng định lờ đi vì nhìn dãy số đầu 016 đã chán xừ nó rồi. ” A lô…”. Đầu bên kia ” A lô, eng có phải eng N. không hè?”. Bực cả mình, éo +++, gọi cho người ta không xưng tên, chưa chi đã hỏi dò. ” Ờ, ai thế?”. ” Có phải eng N, nhà ở khối 30 không?”. Bố cái thằng hấp này nữa, có gì thì nói nhanh mợ mày đi, lằng nhằng, ” Ờ, chú nào đấy? Hỏi gì anh hả?”. Bên kia vẫn ấm ớ như ngậm hột vải, cái giọng khê khê của ông già nghiện thuốc lào 40 năm ” Tui muốn gặp eng…nói chuyện ni một tí…gặp tí thôi…Tui là người gặp eng ở nhà X túi bựa nớ tề…”

Á à…Té ra là ku bánh mật. Trong đầu tôi đã kịp hình dung ra kịch bản tiếp theo. Nhưng thôi, kệ mịe chú, ek quan tâm. ” Uh, nhớ rồi. Có việc gì không bạn? Nếu cần thì cứ đến thẳng chỗ tôi làm cũng được”. Bánh mật ” Thôi eng ạ, eng có thể vô chỗ quán Cây ổi giừ luôn được không?”. Hờ, định điệu hổ ly sơn, kêu anh mày vô đó rồi mần thịt anh chắc? Rồi ngày mai báo Dân trí chấm còm giật ngay quả tít ” Hương Sơn: Trai làng oánh nhau vỡ đầu vì ghen”, cái ảnh mình nằm viện với quả thủ cấp quấn băng trắng toát, bên dưới là chú thích : Nạn nhân N. bị táng bêu đầu đang điều trị.
Khi ấy thì nổi ghê nhỉ?

” Có gì mà phải nói chuyện hả bạn?” Vẫn giả vờ tử tế với chàng xem sao. ” Thì eng cứ vô nà, eng em mềnh uống cốc nước, trao đổi tí thôi…vô eng nha?”. Hãi với chú mày quá, làm cứ như thân quen lâu ngày ko gặp nhau ấy. Mà anh thì có chuyện đek gì nói với chú…
Thằng ku này ghen, chắc rồi. Dở hơi, đàn ông con trai mà phải làm cái trò thậm thụt cửa sau, có gì khúc mắc sao ko tìm gái mà hỏi. Gặp anh mày thì giải quyết đựoc cái vẹo gì?

Nhưng thôi, chú đã thích mặc váy thì anh cho diện váy xúng xính một thể. Anh ko gặp chú lại tưởng anh sợ chú thì ôi. Éo +++, tự nhiên lại có người rủ cà phê ( chắc là miễn phí, ai mời người ấy trả mà lị), chỉ tiếc nó là đực rựa mới đau em. 2 thằng đực rựa ngồi với nhau, nói về một đứa con gái, ặc, chuối cả nải!

” Thế này bạn ạ, giờ tôi đang bận chút việc ( việc quái gì, bận ngủ thì có), có gì để chiều tôi nhắn tin lại nhá!”.
” Rứa ạ, khoảng mấy giờ chiều eng đến đó dc thì báo cho tui biết nha…rứa eng nha…tút tút tút…”.

Cú  lúa với thằng này quá, úp úp mở mở. Giỏi thì xông vào mà …húp. Làm như anh lẻn vào bếp đánh thó lọ mỡ nhà chú ko bằng. Thôi, phải gọi cho nàng xem nàng trình bày vụ này như nào đã. Nếu nàng cũng ấm ớ luôn thì anh sẽ xếp nàng vào cùng 1 phe với bánh mật. Thích ăn bánh mật thì cứ ấm ớ nhá!

– Em à.
– Dạ, ăn chưa eng?
– Sắp ngủ trưa rồi, ăn gì giờ này nữa. Anh bảo này…
– Chi eng? Có chuyện chi rứa ạ?
– Lúc nãy tự nhiên anh nhận đc quả đt, của cái thằng bánh mật…
– Ui chà…răng hắn biết số eng hè? Gọi nói chi rứa eng?
– Chịu, nó tìm số anh lúc nào chẳng ra. Nó hẹn gặp anh tới quán x nói chuyện…
– Rứa à…À, em quên kể với eng là hôm qua hắn gọi điện thoại vào máy bàn cho bố em. Bảo là bác cho dừng ngay chuyện của em với eng lại giúp hắn, vì hắn đến trước và đến từ rất lâu rồi.., Còn eng thì mới quen em…
– Uh, kệ nó. Thế ý em bây giờ là sao?
– Sao là sao chớ? Em có yêu hắn mô mà hỏi em
– Uh, nhưng lại …ăn bánh của nó, nhỉ. Giờ anh đi…đổ vỏ cho em đây.
– Hi hi…rứa eng định gặp ko ạ? Em sợ hắn gây sự với eng đó.
– Chưa biết dc, nếu lúc nữa thèm cà phê thì đi. Thôi anh ngủ đây, thế nhé..chap 10

Giời ạ, nằm trên giường nghe đủ các thể loại nhạc mà vẫn ko ngủ được.
Chuyển từ pop, rock, nhạc trẻ, nhạc vàng, chốt hạ bằng tuồng chèo, cải lương các kiểu…mà mắt vẫn tỉnh như bà già.
Nghĩ mãi, cuối cùng sực nhớ hồi tối ngồi cà phê với ku em. Lâu ko uống cà phê có khác, tỉnh táo vào lúc nửa đêm như này, loanh quanh chả biết giờ nên làm gì…cho phải đạo?

Mò vào mấy diễn đàn của bọn trẻ, thấy hoa cả mắt. Chữ ký xanh đỏ nhấp nháy những câu sến sịa, nick loằng ngoằng toàn ký hiệu rối tinh, post nào cũng cụt ngủn dăm chữ xì tin, chả hiểu ngô khoai gì…Đành phải mò ra.

Không hiểu do mình ” già ” rồi, ko hấp thụ nổi, hay bọn trẻ bây giờ hời hợt quá?
Ồ….!!! Vừa nói chuyện với Ex qua điện thoại, mặc dù đã làm chai bia hạ nhiệt cảm xúc nhưng giờ vẫn run run.
Nghe chuông đt, ngó vội, thấy số lạ đã định lờ đi vì đang mải xem lại mấy bức ảnh mới chụp choạch hôm qua. Nghĩ thế nào lại bấm Ok.

– Alo…
– Cho hỏi đây có phải số máy anh N ko ạ?
– Đúng rồi, N đây.
– Hi hi…nhận ra giọng ai nữa ko?
– À….khó lắm…nghe qua điện thoại khó biết lắm…
– Anh vẫn khỏe chứ? Bố mẹ và gia đình anh như thế nào ạ?

Giật mình. Lẽ nào lại là nàng. Thôi chết rồi, giọng quen quá, ai vào đây nữa…Tim nhảy từ 68 nhịp/phút lên 128 nhịp/phút trong vòng 3,77 giây.
Quái nhỉ, ai cho nàng số mình nhỉ? Hay là ku em trai nàng cho???

– Hình như là…em à?
– Em nào mà em? Chắc anh vẫn lắm em nhỉ? hi hi…
– Mai ngố chứ còn ai nữa! Bất ngờ quá….
– Ấy chà, vẫn nhớ biệt danh ngố của người ta à? Anh như nào rồi ạ? Vợ con gì chưa?
– Chưa em ạ, suýt nữa thì có, nhưng giờ thì thôi rồi. Em đang ở đâu đấy? Có gì mới kể anh nghe đi.
– Em đang ở rất gần chỗ anh, ở Vinh. Em và con bạn vào Vinh có chút việc mà, vào sáng nay cơ nhưng công chuyện lu bu quá nên ko gọi cho anh được.
– Ai cho em số anh thế? Thằng T à?
– Uh thằng T cho, số cũ anh vứt lâu rồi còn gì. À mà sao lại là suýt nữa cưới vợ, suýt là sao?
– Uh…thì cũng đã xác định lấy rồi, nhưng….sau đó xét lại…
– Híc, thấy nó ko bằng em à?..hi hi…
– Ko xét cái đó, mà là …biết nói thế nào cho em rõ nhỉ?Thôi cứ cho là ko hợp đi…
– Em đoán ra rồi đấy!
– Anh cũng nghĩ là em biết mà, xưa nay có gì về anh mà giấu nổi em đâu.
– Thôi anh ạ, thì cứ coi như mình tìm một người bạn cho nó dễ, chứ giờ mà cứ nghĩ tìm một người yêu và hiểu mình thì biết bao giờ mới gặp? Và tìm ở đâu ra?
– Uh, kệ nó đi.
– Kệ gì, em lo cho anh.
– Anh biết chứ.
– Nhiều khi em….mà thôi, em không muốn nhắc nữa. Anh chỉ cần biết có nhiều thứ mà chỉ khi xuống mồ rồi em mới quên được…
– Chồng em vẫn ở chỗ cũ chứ?
– Vâng, mà em bảo…
– Gì em?
– Mai anh xuống Vinh được ko? E gặp anh một chút…
– Uh, buổi sáng nhé?
– Vâng. tối bọn em cũng về HN rồi. Mà đừng nói cho bố mẹ anh biết nhá.
– Rồi, anh tò mò ko biết dạo này trông em thế nào.
– Hì, sắp thành người vuông rồi đấy. Anh chăm thua chồng em…
– Vậy à….Thôi có gì sáng mai gặp nói chuyện nha. Anh có khách rồi.
– Vâng, em tắt máy đây.

Ngồi ngẩn một lúc. Không phải vì nhớ quá, mà vì cảm xúc lẫn lộn một mớ rối mù…
Có ko ít người pm hỏi ” Sao anh nặng lòng với ex thế?”. Tôi chưa tiện giải thích, vì đó là cả một câu chuyện dài.
Phàm khi người ta đã chia tay thì những kỉ niệm buồn, khổ luôn được nhớ tới sâu sắc nhất chứ không phải là những giây phút hạnh phúc bên nhau. Ngày quen nàng, tôi mới trải qua những ngày tháng khó khăn, cực nhọc nhất của cuộc sống lông bông mà lũ mới ra trường thường dính phải.

Ra trường, thường được mặc định như chim đã đủ lông, cánh, có thể tự kiếm tiền nuôi bản thân mình. Nhưng hồi đó công việc ko thuận lợi, làm nơi này chán lại bỏ, rồi lại nhảy hết việc này sang việc khác. Thu nhập chỉ đủ trả tiền nhà và sinh hoạt một cách kham khổ.
Thế rồi cũng có khi tiền nó bỏ mình đi đâu mất. Vay mượn mãi cũng ngại, chả lẽ lại xin tiền nhà như hồi sinh viên?
Hết xiền, tôi và thằng bạn người Thái Nguyên nghĩ ra đủ kế để kiếm cái cho vào bụng.
Hồi đó ở trọ ven sông Tô Lịch, chỗ chợ Kim Giang đi xuống mạn cầu Bươu ( Thanh Trì ). Vùng này chủ yếu dân làm nông, trồng rau màu và hoa. 2 bên sông Tô khi ấy dày đặc toàn rau cải cúc, su hào, bắp cải và hành, tỏi…Đói vêu mõm, 2 thằng bèn xoay sang nhổ trộm rau củ về luộc ăn thay cơm. Đêm nào cũng thế, cứ rình dân làng tắt điện đi ngủ là 2 con ma đói lẻn ra bờ sông tác nghiệp. Trời mùa đông rét buốt, nhưng kệ, cứ quần đùi cởi trần nhảy qua mương nước hì hục vặt cải cúc, su hào…
Vặt chừng mỗi đứa 1 ôm to thì chui qua hàng rào của một vườn hoa, chỗ này có cái giếng nước bỏ hoang, rửa qua loa lấy lệ rồi mang về phòng trọ chế biến. Chế khỉ gì đâu, tống tất cả đống rau củ ấy vào nồi, bật bếp dầu lên đun sôi rồi đưa xuống gắp chấm với bột gia vị. Ăn rau nhiều về sau da xanh éo như con cá chép om dưa. Nhưng công nhận cải cúc luộc chấm gia vị rất ngọt, thi thoảng đá cả củ su hào non. Cũng ngọt lắm. Ăn xong mồ hôi túa ra như xông hơi, bụng ễnh toàn rau là rau. Sau này hễ thấy ai nấu cải cúc, ngửi cái mùi thôi là nao nao cảm giác buồn nôn…
Giữa lúc ” chạy ăn từng bữa toát mồ hôi” như rứa thì một nàng tiên xuất hiện. Nàng là ex bây giờ của tôi…
Tôi gặp nàng ở nhà bạn nàng, hôm đó sinh nhật sinh nhẽo nên mấy thằng ép tôi góp tí văn nghệ cho nó máu. Có chút men, nổi hứng túm quả ghi ta làm ngay bài Tuổi hồng thơ ngây. Ặc, giọng men có khác, chả ngại ngùng gì. Hát xong được vỗ tay ầm ầm như vừa ghi bàn thắng vàng. ” Tiếp đê ông ơi! Tiếp đê!!!”. Tôi bảo thôi mệt rồi, để…hôm khác. Hờ, trong sự nghiệp đánh đàn thì thú thực đấy cũng là bài tủ duy nhất mà tôi biết tỉa. Chứ cho vàng tôi cũng chả chơi nổi bài thứ 2.
Hát mặc dù gào như vịt đực, nhưng vẫn được nàng bóc cam nhỏ nhẹ mời ” Anh ăn cho mát cổ rùi….hát tiếp nha anh?” làm thằng bé vừa phê vừa ngượng, ” Thui, để hôm nào anh hát cho em nghe nhé. Vì anh rất thích có người bóc cam cho mình mà”…

Đó là khởi đầu của mối tình dang dở về sau…