Nhoằng cái bóng anh đã khuất sau lùm cây xa xa. Hắn phì cười. Mẹ, ngay đến cả Usain Bolt, vận động viên điền kinh hàng đầu thế giới cũng chỉ có thể có pha nước rút thần tốc và ngoạn mục đến thế là cùng!

Xe hắn móp một mảng to bằng cái đùi phía sau đít, sơn bong hết cả ra để lộ lớp ma tit trắng nhởn nhìn rất buốt ruột. Đứng ngó nghiêng một lúc, hắn đành thở dài cái thượt rồi lên xe đi tiếp. Con bé sinh viên quay sang hỏi “Có nặng không anh?” Hắn nở nụ cười như mếu, cố tỏ ra bình thản bảo “Anh là anh lo cho thằng xe máy thôi, chứ xe anh thì bảo hiểm mua hết cả rồi”

Nói xong hắn thấy ngường ngượng, vì bảo hiểm đã mua đéo đâu. Xe 38 củ, mua bảo hiểm nó giã cho mấy củ nhẽ điên ra luôn. Cái vết lõm đấy để sau về nhờ thằng thợ cơ khí nó đập cho mấy cái, mua lọ sơn phịt phịt vào nữa là ngon. Tiền mua bảo hiểm để đổ xăng cho lành!

“Mà mà… xe anh không có điều hòa ạ?”

Chợt con bé quay sang hỏi. Chắc nóng quá không chịu nổi nhiệt đây. Hắn chỉ vào hai sợi dây điện xanh đỏ thập thò dưới vô lăng, bảo “Trước cũng có đấy, nhưng chủ cũ nó tháo ra mất rồi”. Con bé vân vê sợi dây thừng đang quàng ngang bụng, bảo “May mà chủ cũ hắn không tháo luôn dây an toàn anh hè!” Nghe xong suýt nữa hắn phải phanh lại để cười. Cái dây an toàn chằng ngang bụng quả là rất giống trói lợn, bởi nó làm bằng giây thừng thật, mặc dù chủ cũ đã đệm thêm lớp vải lụa cho đỡ đau.

Một tiếng sau đến điểm xuống xe, con bé khoác ba lô lủi thủi bước xuống nhưng vẫn có cái gì đó ra chừng nấn ná chưa muốn đi. Hắn liếc trong gương rồi tự nhiên mỉm cười vì đồ rằng vì mình quá đẹp trai, hoặc chạy xe quá điêu luyện!

“Em chào anh, em đi ạ! Cảm ơn anh nhiều nhiều ạ!”

Gật đầu nói ờ, đi nha. Phong thái điềm tĩnh và lạnh lẽo chỉ có ở những bậc thượng thừa về giao tiếp. Hắn không xin số điện thoại, cũng không dò la địa chỉ, vì thấy việc hỏi những thông tin thuộc về cá nhân người ta khi mới quen không được tế nhị cho lắm. Hắn có thể chửi bậy như hát hay, nhưng lịch thiệp thì cũng đéo ai bằng, hehe!

Vù ga hơn 20 phút nữa, trước mặt đã là thị trấn của nhà ngoại. Đã hàng trăm lần đi qua đây, nhưng chưa lần nào hắn hồi hộp như bây giờ. Hồi đón dâu, hắn vẫn điềm nhiên như việc phải làm, một thủ tục phải có, tuyệt nhiên không hề thấy cảm giác nôn nao trong lòng.

Đây rồi, nhà ngoại đây rồi! Cách chừng 20 mét, thử còi bọp bọp hai tiếng rất khí thế, hắn thò tay ra vẫy vẫy xin đường vì đèn xi nhan chưa biết bật chỗ nào, hoặc không có cũng nên. Cứ ra tín hiệu chạy bằng cơm cho chắc gạo. Thấy tay hắn vẫy vẫy, một mụ hàng rong chạy trong vỉa hè ra phấn khởi hỏi “Chú mua cam à? Năm mươi nghìn một cân, cam ngon chú ạ!” Hắn càm ràm “Bà điên à? Không thấy tui đang xi nhan à?”

Ngay trước cổng nhà ngoại, hắn đạp phanh từ tốn rồi cho xe nép hẳn vào lề đường, không quên khuyến mại tiếng còi cho mọi người để ý.

Nghe tiếng bọp bọp, cựu bố vợ đang xem ti vi vội chạy ra ngó ngó.

“Mới lấy xe ni à? Mười mấy triệu đó?”

“Dạ! Con chào ông! (hắn chuyển giọng)… Bố ơi, cái xe ô tô cũng chỉ là… phương – tiện!”

Ấy là hắn nhấn mạnh chữ “phương tiện” để ông cựu đỡ hỏi nhiều về giá cả.

“Ừ, ai cho à? Hay mua của ai? Mười mấy triệu đó?”

Nghe tiếng râm ran, cựu mẹ vợ tay cầm nắm rau muống lẹp kẹp đi ra.

“Xe ni thì…của xưởng sắt vụn mô họ thanh lý à?”

Hắn nghe hai cựu bàn tán mà tê tái hết cả mặt mũi, ruột gan. Điên lắm rồi, nhưng hắn vẫn gãi gãi tai lúng búng chữa thẹn.

“Đừng chộ rứa chớ xe ni trước đây hay chở bộ trưởng đi họp lắm đây!”

Thấy hắn ngượng, ông cựu cười cười vớt vát.

“Ờ, nhìn thì như cái chõng đẻ, chớ hồi năm 94 – 95 ông Sum chủ tịch huyện đi họp bằng xe như ni suốt. Hồi xưa có con như ri là oai lắm rồi nha. Nhưng mà mà… mười mấy triệu con?”

Ông cựu xoay lấy hỏi mười mấy triệu, ghét quá hắn làm câu “Có tỉ tám chớ mấy!”, rồi lững thững vào nhà rửa mặt mũi, chân tay cho đỡ bụi bẩn.

Tối ngồi ăn cơm, bà cựu bảo.

“Lát nựa bố con Cún lái xe chở Cún đi dạo một vòng thị trấn cho mát!”

Cựu vợ cười cái hệch, nói.

“Thôi xin! Xe nớ thì lắc lư như cái xe trộn bê tông, con Cún ngồi vô say chỏng cẳng ai chịu trách nhiệm?”

Mỗi lời của cựu vợ như một mũi kim nhọn hoắt đâm vào sự kiêu hãnh ngút trời của hắn. Hắn lừ lừ lườm cho cái, nói này, làm chi mà coi thường xe nhau quá thể rứa. Cô có thể coi thường tôi nhưng tôn trọng xe tôi cái nhé! Cựu vợ lại cười cái hệch, thở hắt ra.

“Thì nỏ đúng à? Xe người ta là xe xịn, long lanh lấp lánh ngồi hắn mới không say. Chớ xe anh thì… xe anh thì thì…”

Thôi đi! Hắn gắt. Tự nhiên cọng muống luộc trong miệng chát ngòm.

Sáng, trở về từ nhà ngoại. Việc đầu tiên là hắn lên trang bốn bánh chấm com, vào mục bán xe cắm mặt gõ.

“Bán xe ô tô Pride nhập ngoại sản xuất năm 1993. Xe đẹp nhấc người chấm hết. Giá 43 triệu có thương lượng, em tên Hoành 16 tuổi cho dễ xưng hô”.

Rồi nằm nhoài trên bàn, ngủ lơ mơ lúc nào không biết. Trong giấc mơ, nhất định hắn sẽ phải lái con xe tỉ tám.