Trong suốt 4 năm đại học từng sống chung hoặc gặp rất nhiều huyền thoại, nhưng có lẽ Biển thần địt vẫn để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Biển ít nói, nhưng mở mồm là nói ngất. Giọng lè nhè, ngang ngang và buồn cười. Mỗi khi có bạn gái đến chơi, mình hay trêu “Ê Biển ơi, hãy làm một cái gì đó thay lời muốn nói đi?”

Cái gì đó tất nhiên là oánh rắm, vì ngoài biệt tài trung tiện ra, Biển chả có cái đéo gì để có thể thay lời muốn nói được. Có hôm mình bảo Khoa “Anh Khoa, anh văn hay chữ tốt, anh có thể viết đơn đề cử đặc sản địt của thằng Biển lên Unesco để trở thành di sản văn hóa phi vật thể được không?”. Cả phòng cười bò ra, Khoa chửi “Dm thằng mất dạy. Cái loại cởi quần chổng mông vào nghệ thuật tao đéo chấp nhé!”

Biển hay có kiểu ngồi bắn thuốc lào, kề rề cà rà kể chuyện hồi xưa yêu nhau, giọng nó nghe đã buồn cười rồi. Biển kể, địt mẹ ở quê đi chăn bò có con thích tao, nó hơn 3 tuổi nên chị chị, em em. Con này chủ động mơi tao trước, gớm, cứ lùa bò ra đồng xong, lần lẩn ra bụi cây hôn nhau chiu chíu. Mà địt mẹ lúc đầu đéo biết hôn nó như nào, cứ dí mõm vào nhau rồi cạp cạp như gặm ngô luộc chả ra cái đéo gì cả.

Hôn mãi cũng chán, một hôm rủ nó vào giữa bãi ngô tính làm tí cho biết mùi đời, vì nói thật là tò mò vãi ra. Vào bãi ngô, chọn chỗ đẹp đẹp trải ni lông nằm xuống. Vừa cởi xích líp xong, chưa kịp làm ăn gì thì thấy bụi ngô rung rung từ xa. Nghĩ phen này chết chắc rồi, hình như có ai đó đang lại gần, bèn nhổm lên vớ quần áo cắm đầu chạy một mạch.
Lúc sau quay lại dò la thì…dkm hóa ra gió thổi rung rinh bụi ngô chứ đéo phải người chúng mày ạ. Con bé thì vừa mặc quần áo vừa khóc thút thít… Mẹ, lần sau rủ nó đéo đi nữa, thế là toi con mẹ nó mất mối tình đầu…

Anh em nghe xong cười hô hố, khen chuyện tình của Biển rất trữ tình và cảm động. Biển bảo “Trữ tình cái đéo gì, cởi truồng chạy dựng cả dái giữa bãi ngô ngứa vãi đái ra”. Khoa thò mồm vào “Nhìn mày như thằng tá điền mà sao con ấy nó thích nhể?”. Thuật cặc bò bình luận “Chắc nó mê tài oánh rắm”. Khoa gật gù “À ừ nhỉ”.

Khoa ghét Biển ra mặt, biết tỏng nên mình càng hay bơm vào cho Khoa chửi. Mình bảo, thơ anh chính ra cũng hay đấy, nhưng nói thật còn thua rắm thằng Biển vài bậc. Rắm nó theo em rất có nhạc tính, đéo trầm trầm như thơ anh. Khoa chửi “Loại tai trâu như mày biết đéo gì, thơ tao không nhạc tính à?”.

Mình phân tích, rắm thằng Biển đủ cả cao độ, cường độ, trường độ và âm sắc, thậm chí có lần trong đêm em còn nghe nó oánh hẳn một dải lên tận 3 quãng 8, tức là ngang cơ với giọng Mariah Carey lúc đỉnh nhất. Khoa lại chửi “Cái dmm, âm sắc cái âm hộ nhé!” Mình bỏ đi, bảo “Thôi em đéo nói với anh nữa, động tí chửi như đàn bà”. Khoa càng điên, với theo “Lần sau đừng mang thơ tao so sánh linh tinh nữa nhé. Địt mẹ, toàn loại tụt sịp chổng mông vào nghệ thuật”. Khoa tức nhưng không bao giờ làm gì mình, chỉ chửi thôi vì oánh nhau thì Khoa không phải đối.

Năm thứ 2 ở ký túc. Nhân sự phòng 212 có nhiều xáo trộn, có một số thành phần lạ mặt xuất hiện, những gương mặt cũ cũng lác đác ra đi. Trước khi kể tiếp chuyện ký túc, đá ngang sang chuyện chị Dung trông xe cho nó nhã cái đã.

Cổng trường Nhân văn có mấy bà chị trông giữ xe. Trong đám ấy nổi bật có chị Dung, tục gọi là Dung hếch vì mũi hơi hếch. Năm nay chị Dung khoảng 33 – 34 hoặc cũng có thể 37 đéo rõ. Chị Dung da trắng, tóc vàng, mắt vẽ chì… nhìn rất sexy, đặc biệt là hay mặc váy trắng và nói bậy như ranh.

Có hôm ra bãi gửi xe, thấy chị mặc váy trắng mỏng, dài ngang đầu gối… ngồi gác một chân lên gốc xà cừ, hàng họ cứ gọi là. Bà già đồng nghiệp đứng cạnh nói nhỏ “Kìa chân với cẳng kìa, bỏ xuống đi, lộ hết cả còn gì”. Chị Dung thản nhiên nháy mắt bảo “Kệ, kệ… kệ nó, hi hi”. Hóa ra là chị biết nhưng muốn hớ hênh tí, chắc muốn câu mấy thằng sinh viên vào gửi xe.

Bọn mình mỗi lần ra lấy xe hay hỏi chị “Hôm nay màu gì chị ơi?”. Chị sẽ vén chân váy lên cao một chút đủ để thấy quần chip màu gì, xong cười “Nõn chuối nhé”, hoặc “Tím than nhé”… tùy hôm ấy mặc màu gì. Mấy thằng rất ưng chị, nên cứ tan học, vừa bước xuống cầu thang vừa đố nhau hôm nay chị Dung mặc màu gì? Thằng đoán đen tuyền, thằng xanh lá cây, thằng bã trầu… lao xao loạn cả lên. Có nhiều bữa ra cả độ: thằng nào đoán trúng sẽ được bữa cháo lòng đêm. Sau một thời gian ra độ, anh em rút ra được quy luật sau:

Thứ 2 đầu tuần chị Dung hay mặc màu trắng; thứ ba mặc nõn chuối; thứ tư xanh dương, thứ 6 da cam, thứ bảy máu chảy về tim ưu ái màu tím Huế thủy chung, chủ nhật nóng bỏng nhất nên chơi màu đỏ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, có bữa anh em cũng từng bể con mẹ nó kèo vì thói đỏng đảnh của chị. Hôm ấy sau khi lần lượt từng thằng nhận màu xong (mỗi đứa nhận một màu), ra bãi hỏi chị, chị Dung kéo hẳn khóa bên hông xuống, bảo “Bất ngờ chưa? Da báo nhé!”. Mấy thằng há hốc mồm. Mịa, đúng là da báo nâu nâu chấm đen tuyền thật. Vỡ hết cả độ vì éo thằng nào đoán đúng! Đó là chưa kể nhiều hôm đoán xanh đỏ tím vàng, da cam, xanh cô ban, cổ vịt, tiết dê…. xong, nghĩ kiểu éo gì cũng có thằng đoán trúng, cuối cùng chị cười he he bảo chả thằng nào chuẩn nhé, hôm nay 7 màu.

Chị Dung nhìn thì lẳng lơ, bạo mồm, nhưng éo biết thật ra chị có dâm như vẫn thể hiện không. Có điều nghe chị kể hài vật. Chị bảo chồng tao á, cứ đi đêm hôm linh tinh về muộn là tao bắt cởi quần lôi trym ra nhúng vào bát nước ấm. Địt mẹ, hễ nổi váng lên là chết với bà. Chỉ có đi gái về mới nổi váng nhé! Mấy thằng nghe xong khen chị quả là bậc cao thủ tình trường. Hỏi dò xem có chuyện gì hay nữa không chị, kể bọn em nghe với? Chị nháy mắt “Có mà đầy, hihi”.

Năm 3 chuyển phòng khác, phòng 201. Quân chủ yếu khóa dưới và một số chú khác Khoa. Phòng có thằng Tám quê Bắc Cạn, giọng eo éo như con gái, đi đứng ẻo lả nên anh em gọi là “chị Tám”. Chị Tám trên mình 1 khóa nhưng gọi mày tao hết, khi vui miệng thì gọi chị. Chị Tám nói chuyện môi cứ uốn éo dẻo thôi rồi mà chỉ thích chuyện nấu ăn, cắm hoa, cắt tỉa… Mỗi khi đứa nào làm phật ý, chị chửi như hát hay nên anh em rất thích trêu chị.

Thằng Thịnh đen cứ thấy chị cáu là ngồi bên giường đối diện trêu “Địt mẹ hôm nay chị Tám đến tháng nên khó chịu trong người nhé chúng mày, đừng động vào chị, chị Tám nhể?”. Tám dẩu môi ra chửi the thé như xé vải “Tao nhét bvs vào mồm mày đấy thằng kia nhé!”. Thịnh đen ngoạc mồm cười “Sao chị Tám chửi em? Em là em hiểu sinh lý chị em lắm nên mới chia sẻ, chị không cám ơn thì thôi, chửi cái đéo gì?” Tám lại chửi tiếp. Mình không trêu thằng ái này vì nghĩ nó đàn bà, nhỡ nó đến tháng thật thì bỏ mẹ.

Phòng còn có 1 thằng ái nữa, thằng này mới thực sự nguy hiểm vì bóng kín. Chuyện như sau

Phần 7 http://boygia.com/truyen/nhung-chuyen-bua-thoi-sinh-vien-phan-7-suyt-mat-doi-trai-vi-mot-thang-bong-kin/