Xế trưa, vừa ăn cơm xong chưa kịp xỉa răng, điện thoại Phèo nhận được cuộc gọi từ phóng viên báo Dân Ký. Sau một hồi vòng vo trình bày, phóng viên báo Dân Ký nhã nhặn.
– Dạ, thưa anh! Biết tin quan anh trúng s ố độc đắc, thằng em mạo muội gọi điện xin viết một bài. Chẳng hay ý quan anh thế nào?
Cái trò lên báo rùm beng kể ra cũng không hay hớm gì, nhưng hắn nghĩ đây là dịp cho đám bạn cũ sáng mắt ra. Mẹ, còn nhớ lần họp lớp trước, thấy hắn đi con Wave tàu đến, cả đám chúng nó nhìn như người trên bản xuống, cái bắt tay lỏng lẻo hẳn. Có đứa còn sán lại gần khen “Đừng khinh chứ con xe này nồi đồng, cối đá lắm đây! Ngày xưa cách đây chục năm có con này mà chở đá cây, chở nước gạo thì cũng thuộc dạng gia đình có điều kiện rồi, Phèo hè!”. Ngồi bên nồi lẩu gà, trong không khí rưng rưng thắm tình bạn hữu, lớp trưởng – cái thằng ngày trước hay nhìn bài hắn nhất, chép miệng.
– Anh em trong lớp bây giờ cũng ít nhiều gọi là thành đạt cả rồi… (nói đoạn quay sang Phèo, ánh mắt tràn trề thương cảm)… chỉ còn bạn Phèo điều kiện còn nhiều khó khăn. Tao nói thật là xa quê hương lâu rồi nhưng mỗi khi nghĩ đến thân phận bạn Phèo, trái tim tao vẫn nhức nhối rỉ máu vì thương. Hôm nay đông đủ cả, tao đề nghị anh em phải làm một cái gì đó giúp bạn Phèo. Chứ không thể để một tài năng của lớp ta lẹt đẹt cơm áo gạo tiền mãi thế này được!
Vỗ tay rôm rốp. Đúng rồi, phải giúp chứ! Nào, uống đi! Dzô, dzô! Xong độ rượu thứ nhất, mọi người chuyển sang khoe xe ô tô, khoe con và khoe vợ. Phèo cúi mặt nhìn xuống chân mình. Bên dưới có đôi tổ ong sứt một bên mõm, móng chân tòe ra vàng khè như cái mai cua đồng. Thằng bí thư lớp vỗ cái bốp vào vai, hỏi Phèo “Ờ răng không dẫn vợ đi cùng cho vui?”.
Phèo cười , nụ cười toàn những dấu ngoặc kép, nói “À..à.. hắn bận nấu rượu!”. Nhắc đến con vợ, Phèo thở phào nhẹ nhõm vì may nó không đến. Vợ hắn luôn có biệt tài nhìn ra đặc điểm vượt trội của chồng đứa khác, để rồi quay sang so sánh, chì chiết và cạnh khóe sự bất tài và hèn kém của chồng mình. Nếu có mặt trong cuộc nhậu hôm nay, thị sẽ cúi gằm mặt vào nồi lẩu, gắp lia lịa những thứ ngon nhất; thi thoảng ngẩng lên khen người này giỏi, kẻ kia tài tình, rồi đợi ai nhắc đến chồng mình, thị sẽ “hứ” lên một tiếng đầy ai oán, xong lườm chồng một cái theo kiểu “chán chả buồn nói nữa”. Cả đám bạn cũ đổ dồn mắt vào hắn, cười cười. Tàn cuộc, chúng nó leo lên ô tô phóng mất hút, sau khi đè cổ từng đứa thu 500 nghìn tiền họp lớp.
Nghĩ đến đây, Phèo nghẹn cả cổ, bèn hỏi lại phóng viên báo Dân Ký.
-Rứa chú định viết bài kiểu chi đây?
-Dạ, có hai cách viết. Một là giật gân, hai là ca ngợi. Tùy quan anh chọn ạ!
-Giật gân là răng? Ca ngợi là răng?
– Dạ, nếu chỉ đưa tin bài theo kiểu “Xôn xao người đàn ông nghèo bán gà dạo trúng giải độc đắc 9 tỉ đồng” thì mất một củ rưỡi, cái đấy gọi là giật gân. Còn viết bài ca ngợi một cách cảm động, ví dụ “Ý chí vươn lên vượt khó và gia cảnh của chàng trai bán gà nơi phố huyện” thì em xin ba củ.
Suy nghĩ một lúc, Phèo tặc lưỡi nói, rứa thì viết cho anh bài ba củ.
Ngồi trong sân uống trà, đang thò tay móc cục thịt bò dính răng chợt có tiếng ô tô đầu ngõ. Tiếng đóng cửa xe phập phập nghe rất hào sảng. Quay ra thì thấy gia đình bên vợ quần dài, áo rộng, mặt ai cũng tươi rói bước vào. Vợ cũ của hắn đi sau cùng, trên tay e thẹn một bó bạch sen, loài hoa hắn vẫn thích.
– Có việc gì thế?
Hắn đủng đỉnh, tỉnh bơ hỏi. Cựu bố vợ nghe xong tái mét mặt, mồ hôi túa ra, lắp bắp nói.
– Ơ! Rứa lâu lâu bố mẹ không được phép sang thăm thằng con rể tí à mà hỏi rứa?
Cựu mẹ vợ hoan hỉ đỡ lời.
– Hắn đùa bố đấy! Tính anh Phèo tui còn lạ chi, thông minh, hóm hỉnh lại hay đùa. Người đâu mà đùa rành duyên, con rể của mẹ hầy!
– Ừ thì tui cũng biết chớ, bà tưởng mỗi mình bà biết con rể hay đùa à? Con ơi! Con cứ chửi vào mặt bố cái cho vui, lâu rồi con ít sang thăm, bố là bố thèm nghe con chửi bậy phát cho đã!
Vợ cũ hắn hôm nay bận áo phông tím, quần bò xanh, tóc búi cao. Trông thị thẹn thùng như cô dâu về nhà chồng. Thị mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, nhưng ngại ngùng không dám mở lời. Thấy thế mẹ vợ quát.
– Không ôm hôn chồng đi à mà còn đứng ngây ra đó!
Trong cơn xúc động, vợ cũ bối rối đặt bó sen lên bàn, mắt thị chớp chớp như sắp khóc. Cựu bố vợ động viên con gái.
– Mi lại vòng tay xin lỗi chồng đi! Xin được tha thứ đi! Vợ chồng mô nỏ có lúc lục đục, bây giờ biết lỗi rồi thì xin lỗi đi! Ai chứ chồng mi, anh Phèo tau biết chớ. Một người chồng cao thượng, phải tội nghèo quá nhiều khi đâm ra nát tính…
Mẹ vợ chạy lại bịt ngay mồm ông cựu, giọng xuýt xoa như vừa mất gà xong.
– Ăn với nói! Ai nát tính? Già rồi mà nói năng thiển cận. Con rể tui nghèo là nghèo tiền, nghèo bạc nghe chưa! Chớ nhất định không bao giờ nghèo tình, nghèo nghĩa, nghe chưa? Xin lỗi hắn đi!
Sau mỗi từ “nghe chưa”, bà cựu lại giãy lên một cái như đỉa phải vôi khiến Phèo bật cười. Thấy con rể cười, ông cựu phấn khởi rút trong túi quần chai rượu ngâm nhung hươu, nói.
– Thôi thì tôi sai rồi! Phèo ơi biết dạo ni con mải lo việc nước, thần sắc không được vượng lắm, bố mang sang chai riệu ngâm 3 lạng nhung hươu loại đặc chủng. Bố con ta mần ly cho hắn khí thế mồ!
Cựu bố vợ sai con gái lấy hai cái ly rồi chạy ra vườn hái quả ổi xanh. Rượu rót ra, ông cựu chạm cái cạch, ngửa cổ làm một hơi đoạn “khà” một tiếng sang trọng như một người nghiện rượu chân chính và có phương pháp.
Phèo nhấp môi lấy lệ mặc cho ông cựu nài nỉ mần thêm ly nữa. Giữa lúc đó thì có đứa con gái trạc gần ba mươi đi xe máy đến. Thị mặc áo phông màu nước dưa, quần đùi bò bó sát. Mông ra mông, ngực ra ngực, thật là một kiệt tác của trường phái hội họa cổ điển. Cựu bố vợ lén nuốt nước bọt cái “ực” quay sang hỏi “Đứa mô đó Phèo?”. Phèo chép miệng nói, à bạn gái con! Chữ “bạn gái con” được nhấn nhá theo cách nhả chữ tài hoa của nghệ nhân hát xẩm Hà Thị Cầu, khiến mẹ vợ tự nhiên thấy đắng nghét ở cổ.
– Nhìn như con cave!
Vợ cũ lườm lườm, khẽ rít qua kẽ răng.
– Nói cave thì hơi quá, nhưng trông cũng giống mấy đứa hay ưỡn ẹo trên tivi thật! Mẹ là mẹ không ưng con quen với những đứa hở hang tí mô cả!
Mẹ vợ giọng ấm ức bồi thêm. Phèo vênh vênh mặt theo kiểu nước đổ đầu vịt, đoạn nói.
– Chào Na! Anh đang có khách, có chi tối ni anh đến ăn lạc luộc, uống chè xanh nhà em!
Hóa ra đứa con gái tên Na. Na năm nay 27 tuổi, người làng bên, là bí thư Đoàn xã kiêm chủ quán cháo lòng. Từ khi ly dị vợ, thỉnh thoảng buổi tối Phèo hay cưỡi Wave tàu đến chơi. Mặc dù đã 27 tuổi, chưa chồng, nhưng Na nói em ế là ế có tính toán và ế theo chủ trương. Trai làng vớ vẩn đừng hòng Na ưng. Phèo thích Na vì vẻ đẹp phồn thực, khỏe khoắn của một thanh nữ vẫn tự cho rằng mình tiết hạnh. Mấy bận đứng chuyện trò ngoài ngõ, Phèo toan mở lời “Xin lỗi đồng chí Na, cho tôi sờ ngực đồng chí một cái!”, nhưng thời cơ chưa chín muồi để làm cái việc trữ tình đó .
(còn tiếp)…