Hôm nay thằng bạn làm rẫy trong Kon Tum về quê chơi. Sáng sớm nó gọi cho mấy đứa bạn cũ, nói vô quán thịt dê mần đọi tiết canh, tiện thể tau khao xe mới cái luôn. Thằng ngân hàng hỏi xe chi đó, nó nói à xe cỏ vớ vẩn thôi.
Cả bọn lục tục kéo đến quán dê ngồi chờ. Nửa tiếng sau nghe tiếng còi bim bim, nhìn ra thì thấy một con Mẹc đen bóng lừ lừ tiến vào. Cửa xe hé mở, một người đàn ông bận đồ lính màu xanh cứt ngựa, mặt mày hốc hác, râu ría tua tủa như người rừng bước ra. Người rừng đó không ai khác, chính là thằng bạn làm rẫy ở Kon Tum.
Cả bọn há hốc mồm kinh ngạc. Mẹ, nó làm cái đéo gì mà phất lên nhanh thế? Hai năm trước còn phải bắt xe giường nằm về dự hội khóa. Mỗi khi ăn uống, tiệc tùng, hát hò,…toàn lủi thủi một mình vì không biết nói chuyện gì, vì mặc cảm (và vì có nói cũng đéo thằng nào nó nghe).
Thế mà giờ hoành thế không biết! Chắc là cà phê, tiêu, điều đận này được giá. Mần ăn mà trúng phải dây đỏ thì không nói hay được, cứ rứa mà lên vù vù như diều gặp gió, nỏ mấy mà giàu.
“Ồ! Chào đại gia phố núi!” Thằng trưởng Phòng Giáo dục chìa tay ra bắt. “Mới lấy xe à? Mấy đó thằng bạn?”. Thằng ngân hàng vồn vã hỏi. “Xe đẹp rứa! Lấy lâu chưa bạn hiền?”. Thằng chủ tịch xã vừa kéo ghế mời ngồi, vừa nhanh miệng hỏi.
“Xe cỏ thôi mà, có hai tỷ tám!”
Bạn làm rẫy buông một câu nhẹ như lông hồng. Người có tiền khẩu khí nó khác bọt lắm, nói tiền tỷ mà mặt lạnh tanh không biến sắc. Cả bọn ngồi im re, mặt hướng về đại gia phố núi. Đại gia sang sảng hỏi “Gọi chi rồi? Gọi cái chi hay hay ta uống trước đi, tiết canh để sau”. Thằng ngân hàng lễ phép nói, bạn cứ ngồi đó, gọi món cứ để anh em lo. Thằng chủ tịch xã tươi cười hỏi đại gia uống chi đây, Mác ca lần thì để ra xe lấy, còn riệu chuối ri thì đây rồi. Đại gia hào sảng nói “Uống chi cũng được, quan trọng đéo chi!”. Trưởng phòng Giáo dục bảo “Bạn của mình vẫn chân chất, mộc mạc như ngày xưa hè. Tui quý ông là quý cái tính bình dân kiểu rứa đó!”.
Cuộc rượu rất vui. Mọi người vừa ăn uống, vừa nghe đại gia mới nổi nói chuyện trồng cây gì, nuôi con gì. Giọng đại gia sang sảng như sấm, thi thoảng còn bồi thêm vài câu chửi tục cho tăng phần bỗ bã. Phải nói câu chửi tục được xuất bản từ mồm kẻ sang nó cũng trở nên uyên thâm và duyên dáng đến lạ.
Chả bù cho hai năm trước. Hai năm trước về quê, đại gia gọi cho thằng nào thì thằng ấy “đang bận”. Thằng bận họp chi bộ. Thằng đưa bà ngoại đi tập gym. Thằng tiếp khách trung ương về. Thằng chở vợ đi cắt trĩ ngoại. Chỉ có mình với thằng nữa mò ra quá gặp nó, cắn hết đĩa hướng dương, hút xong ly sinh tố, hỏi thăm dăm câu ba điều vớ vẩn nhạt toẹt rồi về. Trên đường về hai thằng thở phào nhẹ nhõm như vừa làm xong một việc thiện.
Ngồi chém gió mù mịt đến gần trưa thì mọi người mới lục tục chào về, tất nhiên là một số đứa không quên lưu lại số thằng bạn hiền, rồi bắt tay chụp ảnh hẹn ngày vô trỏng chơi cho biết cái nắng cái gió Tây Nguyên.
Còn lại mình với nó. Nó quay sang hỏi “Giờ về bằng đường mô để không gặp công an?”. Mình nói sao phải tránh công an, ở đây không thổi nồng độ cồn đâu mà lo. Nó nhăn nhó bảo “Tao đéo có bằng ô tô”. Mình bảo, rứa mua xe mà chưa học bằng à? Đại gia phố núi ghé tai bảo “Tao bảo này, đừng nói ai biết nha! Xe tao mượn thằng cọc chèo đấy! Ăn còn bữa hôm lo bữa mai nữa là, tiền đéo đâu mua xe mấy tỷ!”.
Mình trân trân nhìn ra con xe hai tỷ tám mới cóng, rồi liếc nhanh vào khuôn mặt đen đúa, hốc hác, đầy dấu ngoặc kép của thằng bạn cũ.
Tự nhiên thấy thương nó lạ lùng…