Dạo đó mình thuê nhà ở làng Lủ. Khu trọ gần sân bóng nên tinh thần thể dục của anh em trong xóm lên rất cao, hầu như khu trọ nào cũng có một đội hình khoảng mươi anh chân xe điếu, đầu gối củ lạc, chiều chiều hò hét đuổi theo trái bóng như lũ thần kinh đến tối mịt mới mò về.
Bữa đấy khu mình thi đấu giao hữu với khu ruộng muống (dãy trọ của bọn này nằm kề vườn rau muống trong làng). Mặc dù chỉ là là trận đấu giao hữu, nhưng tính chất ăn thua và độ cay cú của cả hai bên không thua kém trận siêu kinh điển giữa Barca và Real là mấy. Xét về thành tích đối đầu trong lịch sử các chỉ số đều nghiêng về phía đội Ruộng muống, nên trận hôm nay anh em đều tỏ rõ sự quyết tâm vào một cuộc phục hận nhằm lấy lại thanh thế.
Vấn đề gây đau đầu cho Ban huấn luyện đội nhà là bên FC Ruộng muống có thằng tiền đạo hết sức lợi hại tên là Đường “trâu”. Thằng này cao khoảng một mét bảy lăm, da đen, hai chân như hai cột đình, sút bóng không khác gì tên lửa. Nó cày khỏe quá nên tục gọi là Đường “trâu”. Khống chế được thằng này thì khả năng dành chiến thắng lên đến 70%, nên anh em hết sức cân nhắc trong việc lựa chọn cầu thủ kèm cặp.
Khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu, mình sực nhớ tới thằng Trung Tình đang ngủ ở phòng, bèn cho quân chạy về đập cửa gọi dậy. Mấy thằng bảo, gọi nó làm gì, nó có biết đá bóng đéo đâu mà gọi? Đúng là Tình không biết đá thật, thi thoảng hứng lên anh em lôi kéo mãi nó cũng mò mặt ra sân nhưng chủ yếu chống gối đứng thở hoặc ngẩn ngơ nhìn mấy em gái dắt chó đi ỉa.
– Tình đâu, mày vào kèm chặt thằng Đường “trâu” cho anh!
Mình hét khản cả cổ, ra lệnh cho Tình. Anh em quay sang nhìn, thấy một thằng cao hơn mét rưỡi tí, bụng ỏng, đít teo, chân vòng kiềng… bèn lấy làm ái ngại vô cùng. Thằng Thịnh đen phì cười bảo “Nó bé tí như cái kẹo kèm thế đéo nào được Đường trâu mà anh cho vào”. Em Hoa già trêu “Có mà chạy theo nó còn không kịp ấy”. “Thôi tha cho nó đi, gãy mẹ chân lại khổ ra”. Bên ngoài lao xao phản ứng nhưng mình vẫn kiên định với chiến thuật đã chọn.
Trận đấu bắt đầu. Khán giả hai bên đứng ngoài nhìn Tình chạy lẽo đẽo theo kèm Đường trâu mà không ai nhịn được cười. 15 phút trôi qua, trong lúc Đường trâu chưa kịp thể hiện được gì thì bất ngờ bên mình ghi được bàn thắng quý như vàng từ một pha đánh đầu phản lưới nhà của hậu vệ đội bạn. Bên phần sân nhà, Tình vẫn đeo bám Đường trâu rất tốt. Tốt đến nỗi khiến Đường khó chịu ra mặt, phải lùi sâu về giữa sân nhằm thoát khỏi sự kèm cặp của Tình.
Hết hiệp 1, tỉ số vẫn được giữ nguyên. Sang hiệp hai, Tình vẫn theo rất sát nên Đường trâu gần như mất điện hoàn toàn. Đường chủ yếu bỏ chạy hoặc ra biên để thở. Mặt anh tái dại đi, mồm lắp bắp nói không nên lời vì mệt.
Hiệp 2 được khoảng 25 phút thì Đường trâu quay tay xin thay người. Anh em thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trận đấu cuối cùng cũng khép lại với phần thằng nghiêng về đội khu mình. Vui quá! Tiếng hò reo tưng bừng. Haha! Có thế chứ! Ồ lê… ồ lê…ồ lề!!! Vô địch rồi! Có cả tiếng chửi tục của bên bại trận nữa! Mọi người hoan hỉ chạy ào ra ôm lấy Trung Tình tung lên trời như một người hùng chính cống. Không ai hiểu vì sao hôm nay Tình lại chơi một trận xuất thần đến như vậy trước tiền đạo cao to và hết sức lợi hại của đội bạn, thằng mà xưa nay mỗi khi đối đầu không ai kèm nổi nó.
Vừa lúc đó Đường trâu cởi áo, mồ hôi đầm đìa như tắm vừa bước lại gần vừa bưng miệng nôn khan. Anh nhăn mặt chỉ tay vào người hùng Trung Tình, chửi um lên.
– ĐM ông kễnh này hôi nách dã manl! Lần sau ông mà đá tôi thề đéo bao giờ vào sân nữa! Kinh vãi lol!
Anh em nghe xong quay sang nhìn mình rồi bá vai nhau cười bò ra sân, cười chảy nước mắt, đau hết cả bụng vì cười.
Sau vụ đấy anh em trong khu trọ trở nên vô cùng ngưỡng mộ mình, ai cũng bảo anh quả là có cặp mắt thần của một chiến lược gia tài ba. Tuy nhiên vì nhiều lý do, sau đó mình không tiếp tục theo đuổi sự nghiệp huấn luyện viên nữa.
Quả là một tổn thất to lớn cho nền thể thao nước nhà.