Hơn 9 giờ sáng, bà cô đã í éo gọi điện hỏi “Xong chưa?Chuẩn bị xong chưa?”.
Mình bảo có gì mà chuẩn bị, khoác cái áo là xong. Bà nhằn nhò “Ăn mặc chỉn chu vô, đừng làm tau mất mặt là được!”. Gì mà long trọng như đi nhận hàng cứu trợ bão lụt thế?
Lúc đầu định làm bộ sơ mi, quần tây, giày đen… nhưng thấynghiêm trang quá mức cần thiết, bèn chuyển tông quần jeans, áo sơ mi cộc tay,giày vải mới mua hai trăm chín mươi tám nghìn ngoài chợ (nó bớt cho 2k). Bà cô đợi ngoài ngõ, thấy mình đi ra, chép miệng “Phải rứa chơ, nhìn ri hắn mà không thích có lẹ bị chi”, nghe xong tự tin hẳn.
À quên, đêm qua nghe chú Đức xui dại vuốt tí keo cho nó nuột, nên éo dám đội mũ bảo hiểm sợ xẹp tóc (sau này mới thấy ngu, vì xuống cầu Sơn Bằng đang làm dở, bụi tung trời, quả đầu chim én gặp mưa biến thành màu vàng khè, buồn éo tả nổi).
Xe rẽ qua cầu treo vào địa phận xã Sơn Ninh, quê nội yêu dấu của mình.
Bà cô giải thích, bả với mẹ nàng kia là bạn thân hồi trẻ. Hôm rồi đi ăn giỗ ghé vô nhà bà kia chơi, hỏi han nhau việc gia đình, thì lòi ra là bả còn đứa con gái út mới ra trường, chưa có việc, chưa cả người yêu. Nghĩ tới thằng cháu đang cô đơn gác bếp, bà cô liền ngỏ lời tác thành mai mối cho 2 đứa.
“Nếu duyệt được thì phải nghiêm túc nha, chỗ bạn bè thân thiết với cô, mi không được linh tinh mô, tau lại mang tiếng ra”. Mình gật đầu, rồi, chỉ sợ hắn không thích cháu. Tầm ni có em mô ưng ưng cháu cưới luôn, mấy giờ rồi mà còn đong đưa vớ vẩn. Bà cô bảo, tau biết mô được, mi thì đầy con theo, có chộ con mô mi duyệt mô! Mình bảo, lần ni cháu quyết tâm (nói quyết tâm mà đầu đang nghĩ đến em khác).
Vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng đến nhà “vợ tươnglai”. Cái ngõ nhỏ rậm rạp và sâu hun hút, nhìn đã thấy bình yên. Chỗ nàyđêm hôm thanh vắng, dắt người yêu ra hun chắc thì tuyệt…
Vào trong sân, thấy đậu, lạc, ngô… phơi khắp nơi. Một con chó phi ra sủa inh ỏi chào khách quý. Người đàn ông mặc quần đùi từ trong nhà bước ra quát mực, mực, đi vô, rồi mỉm cười đầy thiện chí “Hai o cháu à, đi mấy giờ mà xuống đây?” Chào hỏi qua lại xong, bọn mình được mời vào nhà “uống nác chè mới om”. Mẹ”vợ” mình trạc 60, nhìn khá phúc hậu và chân tình (mình ưng). Ngó quanh mấy lượt éo thấy “vợ” đâu, mình hơi hoang mang. Thì mẹ”vợ” rót cốc nước chè còn bốc khói trao cho mình, hỏi “Cháu đây chi? Đẹp trai hè, ri thì thiếu chi o thích…” Bà cô mình chêm vô ngay”Nhìn rứa mà vô duyên lắm, nỏ ăn thua”.
Bố “vợ” cười, nói,đó là hắn chưa ưng thôi, cháu hè. Mình cầm cốc nước được 2 giây phải bỏ xuống vội vì nóng vãi lái, rồi ngồi im, cười mủm mỉm duyên tệ. Nhân lúc mọi người đang chuyện trò, mình lén nhìn quanh, thì bắt gặp trong khung ảnh treo trên tường có hình đứa con gái (chắc là vợ mình đây rồi). Ảnh chụp bán thân, trông cũng được, mũi hơi thấp nhưng mặt cân đối, mắt đẹp, miệng chúm chím….cơ mà éo tin được bọn thợ ảnh bây giờ, ảo lòi cũng nên.
…Thấy mình ngó nghiêng khung ảnh, “mẹ vợ” bảo.
– À hắn đó đo. Răng nả? Có lọt mắt con không nả?
Mình lại lôi võ cười ra, xong vờ vịt e dè.
– Dạ, con đang sợ ngược lại là… con có lọt mắt em hắn không thôi.
Mẹ vợ bồi ngay.
– Hơ hơ, con nhà o được cấy dệ tề (phiên bản ngôn ngữ quốc tế: con nhà cô được cái dễ mà). Như chú vượt quá tiêu chuẩn rồi đo, chỉ hại chú chê con nông dân tay lấm chân bùn thôi.
Đang nháp trong đầu câu trả lời duyên và ngoan nhất có thể,thì bà cô phang liền:
– Ầy, quan trọng là tính rồi nết ăn ở với nhông con (chồng con), gia đình nhà nhông ra răng, chớ con nhà mô nỏ như chắc ( chả như nhau).
Mẹ vợ bảo:
– Con nhà mềnh thì được cấy chăm ngoan, hiền lành ni nà (hiền lành mà), nỏ biết khéo léo, thớ lợ chi mô nà (bản world: đại ý là đếch biết làm hàng). Ung chộ là biết liền nà (you know immediately considered, say fuck a lot : mày thấy là mày hiểu hàng con bà liền, éo nói nhiều).
Mình ở giữa vòng kiềm tỏa của các thế lực thù địch, nên mồm luôn setup sẵn chế độ auto cười. Ai nói chi cụng cười, éo nói cũng cười, mỏi hết quai hàm. Đến lượt thẩm tra lý lịch, mẹ vợ phang ngay câu khiến mình đau lòng:
– Ờ mà mần chi đến dừ chưa chịu lấy gấy hè? (làm gì đến giờ mà chưa chịu lấy vợ)
Như thói quen lúc ngồi ghế nóng Ai là triệu phú, mình đá ngay câu hỏi cực xoáy sang cho bà cô. Bà cô trợ giúp liền:
– Hắn thì cụng nhiều con ưng, nhưng nỏ mô đến mô cả (không có vẹo gì, đếch ăn thua), con gấy thì nhiều, chơ mà chọn con phù hợp để mần vợ khó lắm…
Được, bà này bình thường nói năng như mổ bò, tự nhiên hôm nay chém ngọt rứa, mình ưng cái bụng phết. Mẹ vợ tiếp tục với nghiệp vụ quen thuộc:
– Ung có riệu chè, cờ bạc chi khung nả? Nhìn thì hiền lành, chơ mà.. mềnh là mềnh lo nhít con rể dính vô ba cấy thứ nớ (world: mày có đam mê tệ nạn gì không, bà là bà vãi với con rể dính vào thú vui tao nhã đó)?
Mình bẽn lẽn lắc đầu, cử chỉ đáng yêu như dâu mới về nhà chồng.
– Dạ, mẹ yên tâm ạ! (gọi “mẹ” ngượng mồm vật).
– Thằng ni riệu uống nửa ly đỏ mặt, cờ bạc nỏ nhởi, nói ngoan nhít xóm thì hơi quá chớ cụng đại loại rứa. Bà cô bồi thêm.
Ngồi thẩm vấn thêm dăm phút, sốt ruột vì đợi mãi éo thấy vợ đâu, mình lẻn ra vườn chơi. Ngoài vườn có cây ổi, mình hái mấy quả gặm cho nó nhã (à, ăn ổi hàng xóm bao giờ cũng ngon hơn ổi nhà, mình thích những gì thuộc về hàng xóm, thế mới đểu). Xong thơ thẩn coi gà qué mổ nhau, nhà vợ mình nhiều gà thật, hơn ba chục con gà mái mà có nhõn một thằng trống (đúng là người ăn không hết, kẻ làm không ra, đào hoa vãi). Lúc đó hình như em Ánh (Katori Nguyễn) gọi điện hỏi thăm chiến sự, nhớ láng máng mình bảo đang ăn ổi =))
Đang ngắm gà thì có xe máy đi về. Biết ngay vợ mình đây rồi. Trông qua thấy mấy túi ni lông đựng thức ăn, rau củ và một cái vợt muỗi buộc đằng sau yên. Nàng mặc quần vải bó sát màu xanh, áo phông vàng nghệ, chân xỏ dép lê đen (tình hình là bàn chân hơi… không được trắng lắm, mình hay soi những chỗ ít ai ngờ, hơ hơ).
– Đi chợ về à? Mua được chi đó?
Bà cô hỏi vọng ra.
– Dạ chào o, o đến nhở ạ. Đi một chắc (đi mỗi mình) hay với ai nựa o?
Mịa, rõ ràng là liếc thấy mình rồi mà còn diễn. Xem nào, lông mi khá dài, mắt tương đối ổn (thế mà bị lác, éo thấy mình?), cằm nhỏ, miệng duyên duyên, da trắng ở mức 7,42 điểm, giọng nói hơi léo nhéo (nghe như giọng Phi Nhung), dáng vừa phải, tóc có tí vàng vàng… Nói chung xét tổng thể được, mình ưng cái bụng.
– Mô, o đi với chú đẹp trai nớ tề (chỉ về phía mình, lúc này vẫn đang nhai dở miếng ổi). Bà cô oang oang.
Quay nhìn mình trong 1,08 giây, vợ dạ một tiếng thì thầm trong cổ, rồi cầm đồ đi thẳng vào bếp.
Vợ mình cầm túi thức ăn chui tọt vào bếp. Mình nhìn theo cái dáng tương đối chắc chắn ấy, nghĩ may mà đến ban ngày, chứ buổi tối mò đến chắc đụng nhau chan chát với đám giai làng, lẫn giai nửa phố nửa làng. Mà ngồi lẫn trong đám tả pí lù ấy mình thua chắc, vì mình không biết nói phét, không biết đùa những câu nhạt toẹt (mà những thằng đến trước đã nói hàng trăm lần).
Đang định quay vào uống nước thì bà cô nháy mắt, à mình hiểu ngay đó là ám hiểu tổng tấn công vào thành địch (chẳng lẽ đến đây rồi về không?)
Mình lơ ngơ bước vào gian bếp. Vợ đang ngồi nhặt rau ngoài chái. Mặc dù dạo này xuất gia tu hành, lòng trần tinh khiết đi mấy phần, nhưng ngó thấy quả phao câu trắng hếu hở ra một khúc, mình nóng hết cả mặt, trấn tĩnh mãi mới đề được câu:
– Em ơi, chỗ rửa ở mô, anh rửa nhờ cấy tay?
Thị ngước nhanh nhìn “chồng”, lúng túng mất mấy giây rồi chỉ về phía bể nước:
– Đó anh tề, anh vặn vòi mà rửa!
Vừa rửa tay vừa chần chừ câu giờ, xem thị có chủ động hỏi han chi không. Nhưng thị vẫn cắm cúi vào rổ rau muống đang nhặt dở. Đứng lên phủi quần áo, mình lầm bầm bâng quơ:
– Khiếp, đường sá bụi ghê…
Rồi ý tứ liếc xem thị có phản ứng chi không. Vẫn không mới nhục. Thị làm thinh như chưa nghe câu nói đầy ẩn ý của mình. Lúc ấy chán chán rồi, định quay lên nhà trên uống nước chè, nhưng nghĩ thế nào lại chỉ vào bụi chanh mọc sát hàng rào, hỏi:
– Đó là chanh hay cam rứa em? Có phân bón chi không mà tốt hè?
Hỏi xong mới thấy hớ. Mịa, hỏi câu gì tinh tế, nên thơ khônghỏi, tự nhiên phân tro éo gì ở đây? Mất hết cả sự thanh cảnh…
– Dạ, chanh eng à.
Vợ nhìn ra vườn rồi lí nhí đáp lễ.
– Ờ, anh cứ tưởng là cam. Công nhận giống nhau thật đó.
– Rứa eng chưa khi mô thấy lá chanh á? Lá chanh hay rắclên thịt gà luộc mà.
– Ừm, rứa khi mô hắn mới có quả?
– Dạ thì ra tết là nở hoa, đến hè mới có quả.
Loanh quanh chanh với cam mãi éo thoát ra nổi, mình liền hỏi tiếp.
– Em nấu món chi bữa trưa đó, có vẻ nhiều thứ hè?
Thị cười mủm mỉm (á à trông rứa màcũng biết cười?)
– Có chi mô eng, rau muống luộc, thịt lợn kho với cà muốithôi.
– À anh cũng thích muống luộc với cà muối xổi.
– Dạ.
Haizz, hết cam, chanh rồi đến thịt cà rau muống… tình hình không sáng sủa lên được tí nào nhể? Ước chi tự nhiên thị buột mồm hỏi thứ tự ca khúc lọt vào bảng xếp hạng Billboard tuần qua, kết quả bóng đá cup C1 sáng nay,hay tình hình chiến sự Syria…thì ngon biết mấy.
Nhưng mà thôi, bối cảnh bếp núc thì chỉ có vậy. Chẳng nhẽ đưa những chuyện đâu đâu trên sao Hỏa xuống chém. Cờ bạc ăn nhau lúc gà gáy, để đó đã tính sau…
Mò lên nhà trên, mẹ vợ cười tươi.
– Răng nả, chộ con o a răng nả? (Thế nào, thấy hàng họ con cô được không?)
– Dạ…
Mình bẽn lẽn cười không biết nói gì (chẳng lẽ khen ngon). Bà cô quay sang bảo, rứa đã lấy số điện thoại chưa đó? Mình lại cười. Đếch phải thiếu tự tin, mà là muốn giữ cái vẻ lơ ngơ, ngô ngố… cho ra vẻ lành. Mới đầu mà vồ vập, bẻm mép quá thường gây khó chịu cho phụ huynh, cái này mình chả dại.
– Đó, hắn là rứa đó. Ít nói, ngoan hiền, chợ búa, nội trợ quán xuyến hết. Cứ tiếp xúc rồi tìm hiểu dần, nếu có duyên đến được với chắc thì chi bằng nựa!
Mẹ vợ nói câu rất chất lượng, mình ưng cái bụng ghê, nhưngvẫn bình thản uống nước chè, ngắm gà đuổi nhau ngoài sân.
Thấy mình ngồi vêu mõm mãi, mẹ vợ có lẽ sốt ruột thay, bèn đi xuống bếp nói gì đó với vợ. Chắc là bảo lên đây nói chuyện người lớn. Dùng dằng một lúc thì vợ mình lên thật, có điều trông thần thái không được tươi tắn lắm.
– Ngồi đây uống nác, nói chuyện cho vui, trước lạ sau quen chớ có chi mô mà ngại hè!
Mẹ vợ kéo ghế bảo con gái ngồi xuống, gần như đối diện với mình. Ánh mắt thị ẩn dấu điều chi đó, mệt mỏi và gượng gạo. Kiểu ni là không thích mình rồi. Ánh mắt của sự phải lòng khác lắm, nó hơi lúng túng, bối rối nhưng lấp lánh những tia ấm áp (đại khái giống như đi chợ nhặt được tờ 100k, vừa run vừa cố tỏ ra bình thản kẻo đứa khác nhận ra mình vừa nhặt được tiền). Mịa, mình là tờ bạc lẻ chắc?
– Huy giới thiệu về mình o chú nghe qua cấy hè!
Bố nàng đột nhiên chuyền bóng cho mình (nói kiểu teen teen là “Có một sự nghiêm túc không hề nhẹ” đây). Lúc ấy đang mải ngắm gà ngoài sân, nhân tiện mình định bơ luôn bằng võ cười truyền thống, nhưng bà cô phổi bò chêm vào ngay.
– Ầ đúng đó, giới thiệu sơ qua đi, chi cụng gọi là ra mắt chơ!
Nghĩ nhanh trong đầu, xem nên nói cái gì cho hợp lý. Tổng duyệt xong, mình đằng hắng phát cho ló hoành.
– Dạ, cháu thì như o chú và… (chưa kịp biết tên vợ mình mới đau)… và… bạn gì đây đã biết, là cháu gọi o Xuân đây bằng o ruột. Nhà cháu ở thị trấn…bla bla như thí sinh tham gia Đồ rê mí.
Nghe xong, bố vợ gật gật (chả biết ý gì đây).
– Rồi, thông tin cơ bản rứa là tạm đủ. Còn chú thì ri, trước đây chú tham gia chiến tranh biên giới phía Bắc năm bảy chín, bị thương rồi sau đó xuất ngũ trở về địa phương…
Á ngon rồi, có kèo thơm để chém cho đỡ nhạt miệng rồi đây. Mình cũng bắt chước bố vợ gật gật.
– Trời, hóa ra chú là từng tham gia trận nớ ạ? Theo cháu biết thì chiến tranh biên giới nếu xét về quy mô thì không bằng chiến tranh chống Mỹ, nhưng xét về mực độ khốc liệt cũng như tổn thất thì ghê gớm không kém. Đợt đó chú thuộc biên chế sư đoàn nào ạ?
Như gãi đúng chỗ cần gãi, mắt bố sáng hẳn lên, trông thần thái vượng hẳn.
– Đó đó, cháu nói đúng. Tuy diễn ra ngắn thôi nhưng vô cùng ác liệt, đợt đó chú ở sư đoàn 327 (mình rất nhớ dãy số này, vì tối về còn oánh con đề 27 chơi). Cháu có biết tại sao không? Là vì ta bị động, ta không ngờ được cấy thằng từng là anh em với mình nó…nó đánh úp sau lưng khi mà ta đang mải càn quét tàn quân Khơ me đỏ ở chiến trường Campuchia.
– Dạ, với cả ta quá tin lời thằng Đặng Tiểu Bình khi hắn tuyên bố đây là cuộc chiến tranh hạn chế và sẽ rút nhanh trong vòng 10 ngày…Phải công nhận bọn nó thâm hiểm thật!
Lúc này thì bố nóng mặt lắm rồi, bố bức xúc thì đúng hơn, cảm hứng chiến trận ùa về khiến bố say sưa phân giải thế trận không ngừng nổi. Đang nói, tự dưng bố tạm pause, phẩy tay bảo vợ của bố:
– Mẹ mi xuống bếp rang mẻ lạc ta mần ly cho vui mồ (rồi hỏi mình) Huy, cháu uống được riệu chơ hè?
Nãy mới đến, bà cô trót PR mình giọt rượu cũng đỏ mặt, giờ nói sao đây kẻo bố cụt hứng?
– Dạ, vui vui ri thì cháu cụng uống được vài ly.
– Tốt, mần rể mềnh là phải biết uống chơ… Khi nại nói đến khúc mô rồi hè, à tình hình lúc đó rất căng thẳng, ta phải kéo quân ngay lập tức từ chiến trường C về tiếp ứng…
Mình dạ, gật liên hồi. Thi thoảng đá nhẹ thêm vài câu hỏi mang tính gợi mở làm mồi cho bố chém tiếp. Bố phê lòi! Ngồi một lúc thì mẹ vợ bê đĩa lạc rang ra, vợ mình đi tìm chai riệu ngâm (chả biết ngâm cái giề, chắc vỏ quýt vì thấy mùi hơi hăng hăng, nhưng bố quả quyết “sâm linh chi”, chắc thứ này chỉ để đãi khách quý chăng?).
Vợ mình ngồi trơ mắt ếch nghe “2 bố con” đàm luận chiến sự, trong lòng khâm phục không bút nào tả xiết (mình đoán rứa). Mình vừa uống vừa ngó vòng 1 của vợ, tất nhiên là soi một cách nhã nhặn thôi, thấy đời đôi khi đáng sống một cách lạ thường, định bảo bố hát một bài về Trường Sơn cho nó xôm, nhưng bố bảo giọng tau như bò rống, nên thôi.
Mần vài ly, thấy cũng sắp trưa rồi, với lại để vợ ngáo ngơ nghe chuyện đánh nhau với thằng tàu mãi không tiện, mình chắp tay xin ngừng. Bố khen liền:
– Thanh niên uống riệu mà biết điểm dừng là tốt!
Mình nở nụ cười cầu tài, xong đứng lên xin phép té. Mẹ vợ bảo “Ở lại ăn cơm với gia đình, mấy khi…”. Liếc vợ phát cuối, thấy thị lúng túng hẳn. Ờ, ít ra cũng phải tỏ tí thái độ chút, không anh té hẳn thì đừng có … ân hận.
Vợ mình tiễn ra đến ngõ (nói rứa cho chất, chứ em nó ra giữ chó cho khách là chính). Bà cô nói đủ to cho vợ mình nghe luôn “Rứa đã lấy số của nhau chưa?”.
Mình bảo chưa, từ từ em hè, hehe. Vợ nhếch mép cười (chắc đêm nay phải nằm vắt trán phân tích ý nghĩa nụ cười mơ hồ này đây)…
Từ hôm từ nhà vợ tương lai về, mọi người xúm vô bảo mình “múc” ngay cho nó nóng. Bà cô, một chuyên gia chim lợn, khởi xướng với điệp khúc “ngoan hiền, cao ráo, trắng trẻo”, khiến ai cũng chép miệng ngẩn ngơ “Rứa đòi chi nựa, mần đi!”
Mình ngồi bật cái điện thoại, mở lao ngoài bài éo chi mà “ khi vừa lớn lên tôi đã vừa yêu một người, nên chưa hiểu đời, cuộc đời bạc trắng như vôi, tình yêu thứ nhất đã đổi ngôi, người yêu thứ nhất đã phụ tôi..”, vừa nghĩ mỡ đấy mà húp. Mịa, gái ngon tầm đó mà chưa có người yêu thì chỉ rơi vào 1 trong 3 case:
– Có vấn đề về tính cách, nhận thức, hoặc chập dây thần kinh số 6, nôm na là mát mát ic.
– Mới bị giai đá đít sau mối tình sâu nặng, đang vừa hận tình vừa hận đời, nhìn đâu cũng thấy đàn ông mất dạy và đểu.
– Hot quá, chưa chọn được anh nào tương xứng với độ hot của mình.
Cả 3 case trên đều khó chữa, nói theo kiểu quê Choa là “khung mần được”. Nhưng thấy chim nhợn xôn xao quá, bèn sực nhớ là hôm trước bỏ quên quả kính dâm Rayban mới mua 14 nghìn ngoài chợ Phố, ở nhà nàng, nên bảo bà cô đưa số điện thoại mẹ vợ đây cháu gọi phát (éo có số vợ mới đau).
– A lô, cháu chào o ạ!
– Ầy, đứa mô đó hè?
– Dạ, cháu Huy đây ạ. Huy cháu o Xuân…bla bla.
– À ờ… Huy đó ạ cháu. Cha mẹ trên nhà khỏe cả chi?
(Câu ni hôm trước mới hỏi xong, hỏi lại lần nữa cho chắc đây)
– Dạ cám ơn o khỏe ạ. O và gia đình cơm nước chi chưa ạ? Dạ, o cho cháu gặp Giang chút được không ạ, cháu có việc cần?
Nghe loáng thoáng gọi “Giang ơi” rồi tắt máy.
3 phút sau thấy số lạ nhá 2 chuông rồi… tịt. Hờ, vợ đây rồi. Số lộn xộn ghê. Gọi lại ngay.
– A lô, anh chào Giang!
– Dạ, răng biết Giang, lợ ai gọi cho eng thì răng?
– Ừa, linh cảm mà… (éo mịa, câu này 10 thằng gặp gái lần đầu thì 9 thằng nói y chang nhau, linh cái củ cải gì mà sẵn thế)
– Hic, rứa có việc chi khung ạ?
– Có đấy.
– Eng nói đi ạ!
– Thứ nhất là muốn nhờ em coi lại, xem anh có bỏ quên cái kính màu đen trên bể nước không?
– À, em cất rồi eng nà, cụng đang định nhắn eng xuống chuộc mà nỏ biết số tề, hihi.
– Uhm, thứ 2 là gọi để khen nhà em có cây ổi ngọt!
– Hihi, khen chắc ổi thôi chi?
Câu ni ỡm con nhà bà ờ đây, nhưng kệ đấy, đừng xoắn vội.
– Tạm thời thấy ổi ngọt thôi, thứ khác chưa biết.
– Mà có phải là eng khung đó? Răng bựa nớ nhìn eng lạnh lạnh rứa mà dừ nói chuyện khác hè?
Lạnh giề, vờ vịt nghiêm trang để soi 3 vòng cho nét đấy. Công nhận ưng nhất là vòng 1 đầy khí thế, rồi đến quả phao câu trắng hếu lúc em nó ngồi nhặt rau, làm mình đi tu mà lòng chẳng đặng, tà dâm không sao cản nổi. Nghĩ đau đớn vô cùng!
– Hê, bựa nớ nhìn anh răng mà nỏ thấy em vui vẻ chi cả hè?
– Dạ, eng lừ lừ như tàu điện, mặt lạnh như đá phát khiếp, làm em nỏ dám nhìn hihi.
– Chiều mai em có nhà chi?
– Dạ thì khi mô em nỏ có nhà, răng ạ?
– Anh xuống chuộc kính về, tiện thể xin mấy trái ổi luôn.
– Eng cứ xuống, em ở nhà cả ngày mà…
– Uhm, chào Giang nha!
Chuyện đang vào cầu thì tắt ngang xương cho nó tiếc rẻ, lần sau còn hứng thú nói tiếp.
Gọi xong tạm rút ra mấy gạch đầu dòng:
– Thần kinh trung ương bình thường, không chập mấy.
– Nói năng dễ nghe, đối đáp lên công về thủ hài hòa, không nhiệt tình quá mà cũng không dè dặt như bữa đầu.
Mỗi tội giọng chua như Phi Nhung. Giọng này gọi là thừa treple thiếu bass đây, mình thì dị ứng với giọng léo nhéo này mới đau…
9 giờ sáng, làm xong mấy việc, tiện thể ông anh về chơi, mình bảo ông lấy ô tô chở mình xuống nhà nàng cho nó khệnh.
Ông anh bảo, hâm, tán gái răng không đi ban đêm cho dễ tác nghiệp? Mình cười, éo đâu, xuống lấy quả kính bỏ quên là chính, yêu đương giờ có vị gì với em nữa mô. “Kính xịn lắm à?” Ông anh trố mắt. Uhm xịn, hàng xách tay mua 14 nghìn đô chợ Phố, hehe.
Khoác quả vét màu cà phê, quần jeans, giày xì po…nom cũng tương đối chất lừ, nghĩ đến cảnh nàng đang rửa rau bên giếng, thấy mình đường đột bước xuống từ con xế hộp i30 đi nhờ, bèn đổ cái rụp bên chậu nước – mà âm ỉ sướng.
(Các chú trong này có chú nào nghiên cứu bộ môn tâm lý học không? Một trong các cơ chế hình thành tâm lý, đặc biệt ở phụ nữ đó là ấn tượng từ những khoảnh khắc giao tiếp đầu tiên, nếu ấn tượng tốt và mạnh nó sẽ gây kích thích lên bán cầu trái sau đó hình thành phản ứng tích cực về đối phương. Phản ứng này được lặp lại một cách vô thức nhiều lần sẽ trở thành thứ mà các chú nói nôm na là thiện cảm. Ban đầu mà éo có thiện cảm thì xác con nhà bà định là case này sẽ phải dùng đến khổ nhục kế, hoặc mưa dầm thấm lâu. Hai cách này là hạ sách vì tốn thời gian và khổ cái thằng người của mình, vì vậy ban đầu các chú cứ hoành hết mức có thể cho anh, kể cả vạch trym đái bậy bên hàng rào nhà gái cũng là một cách gây ấn tượng mạnh).
Về vợ tương lai. Ấn tượng ban đầu nói chung chấp nhận được, nhưng hình như có điều gì đó vẫn lấn cấn chưa thể giải mã nổi. Cái này chỉ là cảm giác. Nhưng thôi, xét nét quá thì chả yêu được ai, với mình tầm này chỉ cần có sự rung động thật sự là đủ. Đã quá lâu sống trong cái vỏ hời hợt, lăng nhăng và bất cần rồi. Giờ có lẽ là lúc cần phát huy sự ngu, đôi lúc vờ mù và thi thoảng giả điếc chăng?
Xe dừng trước ngõ. Ông anh bảo tao đứng đây trông xe, không trẻ con nó ném cứt trâu hoặc vẽ bậy lên. Mình bảo bác cứ về đi, khi nào em gọi thì xuống cũng được, ở đây biết khi éo nào em mới dứt ra được mà về.
Nàng thấy mình đến bèn xông ra giữ chó. Ghét nhất ở quê mỗi lần đến nhà gái chơi là đụng phải đàn chó dữ. Nàng mặc quả quần kiểu thể thao màu vàng, mỏng và ôm sát lấy các cơ quan gợi cảm, áo khoác ngoài màu đen, dép tổ ong (chắc của bố).
– Ai ngoài đó nựa mà không nhủ vô đây luôn hè?
Mình bảo ông anh, tí ông quay lại đón anh, dừ đi có tí việc. Ngó một vòng, thấy mẹ nàng đang băm rau lang cho lợn sau chái bếp. Mình bảo lạnh hè. Vợ gật đầu, dạ lạnh thật đo, à anh ngồi nhởi uống nác chè mới nấu, em đang dở tay chút nha. Mình ừ rồi chào mẹ vợ. Thái độ mẹ vợ rất niềm nở.
– Con trên nhà xuống à? Ông bà khỏe cả chi con?
– Dạ, cũng bình thường ạ. O mần chi đó?
– Băm rau cho lợn nì. Lên nhà uống nác, ăn trù đi con.
– Dạ.
Mình nhón miếng trầu, nhai bỏm bẻm cho nó dân dã. Vợ đang muối dưa cải trong bếp, thi thoảng nhìn trộm mình rồi cúi mặt mần tiếp. Con gái tự tay muối dưa như này là đảm đang, mình ưng. Nhìn cái dáng đằm thắm cúi người nhồi dưa, vòng 3 và cặp đùi săn tròn dưới quả quần mỏng, mình thở dài cái thượt. Hàng họ kiểu kia chắc giai làng khối thằng đập đầu mà chết mất, may mà độ này mình đang tập thiền, không máu nóng dồn lên não không kịp.
– Nghe nói khung phải ai cụng muối được dưa cà mô, đúng không em?
Mình lân la hỏi cho có chuyện.
– Dạ em cụng nỏ biết, em muối ai cụng khen ngon tề, hihi.
– Chắc tay em có duyên rồi, chớ nhiều người muối dưa toàn bị chua úng, nghe bảo tại tay.
– Dạ chắc rứa thật, em có bà mợ muối cụng toàn bị úng…
Đang buôn chuyện dưa cà, mắm muối thì mẹ nàng ngoài giếng bước vô, bảo.
– Con ở đây ngồi nhởi nha uống nác nha, o sang hàng xóm có tí việc.
Á à, chắc thấy các cháu tán nhau nên ý tứ né hạ cho các cháu tự nhiên đây. Một bà mẹ thật mẫu mực! Mình dạ, chợt vui như có con chim chiền chiện đang hót vang trong lồng ngực.
– Eng bựa ni khung thích ổi nựa ạ?
Vợ nhìn ra vườn hỏi mình.
– Có chơ. Sau ni không đến được với người thì nhớ cây ổi ni lắm đó!
He he, thử phản ứng nàng phát.
– Gơ hời, nỏ ăn thua hè…. Chưa chi đạ nghĩ đến chuyện khung đến được rồi tê!
Vợ lườm một phát sắc như dạo cạo râu gi lét, loại 20k/ lưỡi. Cơ mà nghe câu ni phê kinh, tín hiệu đã bật vừa đủ độ để hy vọng vào cái kết có hậu.
– Mô, đó là anh ví dụ thoai.
– Có răng mới ví dụ chơ. Nỏ ăn thua rồi, hihi.
Phim đang bắt đầu hay thì bố nàng về đột xuất. Dáng bố ngả nghiêng như vừa làm tí về.
– A thằng rể mới xuống à? Đi chi xuống đó?
– Dạ chào chú, chú mô về rứa?
Bố vỗ vai bảo, mi ở đây nhởi nha, chú đi ra đây kiếm tí chi về trưa ta mần chén cho vui. Nhớ nha, đừng về đó! Rồi đạp xe đi luôn. Mình trông theo mà phì cười. Chắc bố lại “tâm lý” như mẹ chứ gì?
Vợ có lẽ cũng đoán ra tình hình, bèn bảo mình.
– Chết eng nha, eng khung uống được riệu thì răng nả?
Mình lo lo, nhưng thôi kệ đến mô thì đến, thấy cái võng mắc trước gốc hồng xiêm liền ghé lưng nằm phát cho khỏe đã…
Mình nằm lơ mơ trên cái võng dù mắc dưới gốc hồng xiêm, xung quanh nhao nhác tiếng vịt kêu quàng quạc, tiếng gà gáy ban trưa, mùi khói rơm nồng ấm. Thấy đời đôi lúc cũng éo đến nỗi tệ lắm.Cảm giác bình yên và thư thái lạ.
Vợ đi qua bảo “Eng vô trong bếp ngồi cho ấm tề, ngồi đây chi cho gió lạnh hè”. Mình bảo kệ anh, rồi bật điện thoại nghe bài “Nỗi nhớ mùa đông” cho đỡ hiu quạnh. Vợ tròn mắt ngạc nhiên “Ui, eng cụng thích bài ni à?” Mình bảo trước hay nghe thôi, dừ toàn nghe nhạc vàng. Vợ đứng lại gần, có lẽ nàng tò mò.
– Bài ni hay eng hè, chơ mà cấy đoạn “Làm sao về được mùađông/ Mùa thu cây cầu đã gẫy”… em nỏ hiểu chi tề?
Không ngờ vợ mình cũng tâm hồn ghê, thích được nhạc Phú Quang cơ đấy? Uhm, anh ưng cái bụng rồi đó.
– Mùa thu cây cầu đã gãy, theo anh hiểu đó là sự đứt gãy,chia cách của dòng thời gian khi mà quá khứ với những kỷ niệm đẹp chỉ còn là sự hoài vọng trong lòng tác giả. Em có thể hiểu nôm na là muốn tìm và sống lại mùa đông năm cũ, nhưng cây cầu trở lại đã bị chia cắt, vì vậy bạn Quang chỉ còn cách là “thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về”.
– Dạ, hay eng hè, nghe eng giải thích em lại càng kết bàini hơn rồi đó!
Mình đọc được trong mắt vợ điều chi đó rấ khó diễn tả. Uhm,có lẽ vợ không ngờ những lời trên lại được nói ra từ miệng của một đứa trông có vẻ phong trần và lạnh lẽo như mình?
– Eng H. nè, eng đã từng yêu sâu đậm một ai chưa?
Bỏ mẹ, chắc có biến rồi. Mình “thật thà”:
– Rồi em ạ. Nhưng răng em?
– Dạ, em chỉ hỏi rứa thôi…
Rõ ràng là hàm ý chi đây. Nhưng mà thôi, giữa khung cảnh bề bộn, gà vịt nhao nhác và nhất là trơ trọi ban ngày… nói những thứ này éo hợp hoàn cảnh lắm, nên mình cho qua, tuy nhiên trong đầu vẫn lờ mờ dự chắc nàng từng yêu một thằng nào đó sâu sắc, đến nỗi chia tay rồi mà mãi chưa tỉnh khỏi cơn mê. Gái kiểu này mình không ưng. Vì lụy tình và chìm đắm trong quá khứ nhiều quá nhìn nó cứ u ám thiếu sức sống (trong khi giai ngon còn đầy ra, mình là một ví dụ =))
– Ờ, anh cũng từng sâu nặng vì tình yêu, nhưng quá khứ đối với anh không giống như trang sách đã đọc qua và có thể đọc lại, mà nó chỉ giúp anh biết cách trân trọng hơn với tình yêu hiện tại của mình thôi em!
– Eng nói câu mô cụng hay hè? Nhưng em… nỏ làm được rứa mới điên, hihi.
– Chắc em nhiều tâm sự lắm đây, hehe. Khi mô kể anh nghe mồ?
– Dạ, chỉ sợ eng nỏ đủ kiên nhẫn nghe hết thôi?
Văn đang hay thì bố vợ đạp xe về, trên ghi đông lủng lẳngmón chi đó, chắc đồ nhậu. Trông dáng bố tất tưởi mà buồn cười.
– Vô nhà ta ngồi con!
Nghe từ “con” ấm áp vãi. Bỏ mẹ rồi, mình có uống được riệu éo đâu, đi đám đếc thằng nào ép được quá 3 ly hạt mít. Giờ thì vỡ mồm rồi!
Vào nhà, bố trải tờ báo Nhân dân ra, bày lên 2 đĩa lòng lợn và 1 nhúm rau thơm, rồi bảo, lòng nóng mới mần đó, ngồi xuống mần ly cho ấm.Mình rót riệu ra 2 cái ly, ngoái ra sân gọi vợ một tiếng. Bố làm câu, kệ hấn,rồi cạch một phát tương đối kêu, uống đi cháu. Ngồi lai rai, mình và bố kể chuyện lũ lụt. Bố bảo, địt mẹ nhà chú ngập tận giường, chết mất 15 con gà và ổ lợn con…mà được có 2 thùng mỳ tôm với cái chăn bông, địt mẹ bọn trên hấn ăn hết tiền cứu trợ của dân cháu ạ! Mình nghe xong bức xúc hộ bố, sẵn có tí men cũng định địt mẹ chúng nó cái, nhưng may phanh kịp.
… Ngồi uống với bố, đến chén thứ 5 thì mình hơi đuối rồi, bèn buông đũa xin phép bố con dừng tại đây. Bố có vẻ không vui, bảo đèo mẹ mần rể tau là phải uống được riệu. Thanh niên phong độ ri mà kém hè. Vợ ngồi đun bếp, nghe rứa liền đỡ hộ mình “Thôi bố, eng nớ khung uống được thì đừng ép!”. Mình nhìn vợ với ánh mắt cảm kích. Mịa, mần thêm đôi chén nữa say con mợ nó ra đấy mất hết hình ảnh đang cực kỳ đẹp, ông chả dại, hehe.
Lúc đàm đạo với bố, biết vợ ngồi nấu nướng gần đó kiểu chi cũng căng ăng ten ra hóng, mình cẩn thận chọn những câu chất lượng nhất để chém, nghe điêu vật. Bố vỗ vai khen mình hiểu biết thật đo, vừa đẹp trai vừa hiểu biết ri thì nhiều gái ưng lắm hè. Mình vờ vịt hỏi “Dạ, chú nói chi hè?” để chú nói lại lần nữa, cốt cho vợ mình (lúc ấy đang cong mông xào món chi trên bếp) nghe rõ. Xong giả bộ khiêm tốn “Chú quá khen, cháu nỏ được rứa mô”.
Đến tiết mục uống nước chè thì mẹ vợ về. Mẹ têm cho mình miếng trầu rồi bảo “Ở nhởi ăn cơm đạ hè!”. Mình nói con say quá rồi, nghỉ tí con xin phép về ạ. Mà say thật, đầu óc nhẹ bẫng, cảm giác bồng bềnh vãi ra. Bố vợ thấy mình có vẻ khật khừ, bèn kéo cái ghế gập bảo nằm đó nghỉ chút cho khỏe.
Nằm một lúc thì vợ mình lại gần, thì thầm bên tai “Gư chà, nỏ uống được thì thôi, ai bắt uống nà. Say rồi chi?” Có tí men nên mình nhìn vợ đẹp mặn mà hẳn lên. Mắt lim dim, môi he hé như mời gọi, trông gợi cảm thôi rồi. “Eng lạnh không? Em lấy cái chăn mỏng cho eng đắp tạm khỏi lạnh nha! Uống riệu gặp lạnh dễ cảm lắm đo”. Chời, lâu lắm mới được gái quan tâm, nhất lại là gái đẹp, mình rụng cmn rời chân tay. “Anh chưa say mô, ngồi thêm tí nựa thì say thật đó”, mình bảo. Lúc đó nhà trên không có ai, mình tranh thủ thả dê vài câu.
– Rứa buổi tối em hay đi mô chơi không, hay ở nhà?
– Ở nhà coi ti vi rồi đi ngủ thôi, đi mô eng!
– Người yêu không đến đón đi cà phê cà pháo chi à?
– Mần chi có ai.
– Uhm.
Thông điệp em đưa ra là: em ngoan, tối ru rú ở nhà coi ti vi với mẹ, người yêu chưa có, mời eng xúc. Mình không hỏi thêm, vì biết trước câu trả lời nàng sẽ nói (Éo mẹ lại cái bài “Em thì ai yêu mô eng, em ế rồi, eng có ai giới thiệu cho em với, bla bla…”) để rồi tối nhảy lên xe thằng ất ơ mô đó mất hút con mẹ hàng lươn, bỏ lại các anh tưởng bở với cái mồm há hốc sau lưng…
Thấy nàng lướt web trên con cảm ứng Samsung, mình buột mồm hỏi “À em có hay đọc truyện không?” Nàng bảo có chơ eng, một con nghiện truyện tê. Hay rồi đây.
– Rưá em đọc thử “Ký sự tôi đi tán gái” chưa?
– Nghe tên quen quen hè, có lẹ em nghe ai nói rồi a, mà nỏ nhớ nựa.
– Uhm, sớt mà đọc thử coi.
Vợ bảo đợi em tí, rồi gõ gõ từ khóa. Tự nhiên éo hiểu sao mình đâm lo lo. Bỏ mẹ, đọc xong khen đâu chả thấy lại nghĩ ngay mình là thằng sát gái thì chết cụ mình (mặc dù truyện đó 90% viết theo sự thật, hehe).
… Ngồi uống với bố, đến chén thứ 5 thì mình hơi đuối rồi, bèn buông đũa xin phép bố con dừng tại đây. Bố có vẻ không vui, bảo đèo mẹ mần rể tau là phải uống được riệu. Thanh niên phong độ ri mà kém hè. Vợ ngồi đun bếp, nghe rứa liền đỡ hộ mình “Thôi bố, eng nớ khung uống được thì đừng ép!”. Mình nhìn vợ với ánh mắt cảm kích. Mịa, mần thêm đôi chén nữa say con mợ nó ra đấy mất hết hình ảnh đang cực kỳ đẹp, ông chả dại, hehe.
Lúc đàm đạo với bố, biết vợ ngồi nấu nướng gần đó kiểu chi cũng căng ăng ten ra hóng, mình cẩn thận chọn những câu chất lượng nhất để chém, nghe điêu vật. Bố vỗ vai khen mình hiểu biết thật đo, vừa đẹp trai vừa hiểu biết ri thì nhiều gái ưng lắm hè. Mình vờ vịt hỏi “Dạ, chú nói chi hè?” để chú nói lại lần nữa, cốt cho vợ mình (lúc ấy đang cong mông xào món chi trên bếp) nghe rõ. Xong giả bộ khiêm tốn “Chú quá khen, cháu nỏ được rứa mô”.
Đến tiết mục uống nước chè thì mẹ vợ về. Mẹ têm cho mình miếng trầu rồi bảo “Ở nhởi ăn cơm đạ hè!”. Mình nói con say quá rồi, nghỉ tí con xin phép về ạ. Mà say thật, đầu óc nhẹ bẫng, cảm giác bồng bềnh vãi ra. Bố vợ thấy mình có vẻ khật khừ, bèn kéo cái ghế gập bảo nằm đó nghỉ chút cho khỏe.
Nằm một lúc thì vợ mình lại gần, thì thầm bên tai “Gư chà, nỏ uống được thì thôi, ai bắt uống nà. Say rồi chi?” Có tí men nên mình nhìn vợ đẹp mặn mà hẳn lên. Mắt lim dim, môi he hé như mời gọi, trông gợi cảm thôi rồi. “Eng lạnh không? Em lấy cái chăn mỏng cho eng đắp tạm khỏi lạnh nha! Uống riệu gặp lạnh dễ cảm lắm đo”. Chời, lâu lắm mới được gái quan tâm, nhất lại là gái đẹp, mình rụng cmn rời chân tay. “Anh chưa say mô, ngồi thêm tí nựa thì say thật đó”, mình bảo. Lúc đó nhà trên không có ai, mình tranh thủ thả dê vài câu.
– Rứa buổi tối em hay đi mô chơi không, hay ở nhà?
– Ở nhà coi ti vi rồi đi ngủ thôi, đi mô eng!
– Người yêu không đến đón đi cà phê cà pháo chi à?
– Mần chi có ai.
– Uhm.
Thông điệp em đưa ra là: em ngoan, tối ru rú ở nhà coi ti vi với mẹ, người yêu chưa có, mời eng xúc. Mình không hỏi thêm, vì biết trước câu trả lời nàng sẽ nói (Éo mẹ lại cái bài “Em thì ai yêu mô eng, em ế rồi, eng có ai giới thiệu cho em với, bla bla…”) để rồi tối nhảy lên xe thằng ất ơ mô đó mất hút con mẹ hàng lươn, bỏ lại các anh tưởng bở với cái mồm há hốc sau lưng…
Thấy nàng lướt web trên con cảm ứng Samsung, mình buột mồm hỏi “À em có hay đọc truyện không?” Nàng bảo có chơ eng, một con nghiện truyện tê. Hay rồi đây.
– Rưá em đọc thử “Ký sự tôi đi tán gái” chưa?
– Nghe tên quen quen hè, có lẹ em nghe ai nói rồi a, mà nỏ nhớ nựa.
– Uhm, sớt mà đọc thử coi.
Vợ bảo đợi em tí, rồi gõ gõ từ khóa. Tự nhiên éo hiểu sao mình đâm lo lo. Bỏ mẹ, đọc xong khen đâu chả thấy lại nghĩ ngay mình là thằng sát gái thì chết cụ mình (mặc dù truyện đó 90% viết theo sự thật, hehe).
Nghỉ một lúc, thấy nằm “chuầy” ở đây éo ổn, bèn gọi cho ông anh đến đón. Ông anh bảo đệt tao đang nhậu trên nhà thằng bạn, để đầu giờ chiều tao xuống, cứ nằm đó mà ngắm gái chứ về giữa trưa làm đéo gì!
Mình cười như mếu, bỏ mẹ rồi, chắc ăn vạ bữa trưa đây quá?
Đang lim dim trên ghế thì vợ đi quá bảo “Ăn ổi không eng?”. Mình gật đầu, uhm cho anh trái nhai cho giã riệu.
– Eng ra trèo mà hái, hihi!
Hè, chơi được của nó đấy! Chân bước còn như vắt sổ nữa là leo cây.
– Ừa để anh!
– Trêu đó, nằm nghỉ cho khỏe. Eng leo rồi rớt cấy bịch hè, khi nớ bắt đền em cụng nên, hihi.
Rồi vợ lẹp xẹp tổ ong đi ra vườn. Lát sau mang vào 5 – 6 trái ổi. Nhìn nàng gọt ổi cho mình ăn tự nhiên xúc động vãi. Uhm, vợ mình đây rồi, tìm loanh quanh đâu nữa? Bất giác liên tưởng đến cảnh Thị Nở nấu cháo hành cho thằng Phèo xơi. Mần xong tô cháo hành, Chí phấn chấn ngỏ lời yêu ngay mới kinh, chắc cả đời nó chưa bao giờ ăn được bát cháo ngon đến thế, nên phê. Nhưng mình đồ rằng Nở đã lén cho cả vốc Knorr vô, chứ cháo hành thì có vị éo gì mà ngọt?
– Xúc động ghê, lâu lắm mới có người gọt hoa quả cho anh!
Mình thả dê phát.
– Rứa á? Cò lẹ chơ.
– Thật.
– Mà em gọt cho cả em ăn nựa chơ có phải cho chắc eng mô, hihi.
Mình cười rõ nhạt. Trai gái đong nhau nhiều khi nói những câu củ chuối thật, chả có tí văn học nào là sao? À hồi nhỏ hay đọc sách, mình thuộc lòng những mẩu đối thoại (gọi là tán nhau cho rồi) của Orpheus và Eurydice, của Scarllet và Rhett Butller…thấy trữ tình phát sợ, tuyệt nhiên không gặp đoạn nào nói năng “ngất ngất” như ri cả!
Đang vừa ăn vừa thả dê lẫn nhau thì bố nàng đi qua, nàng mời bố miếng ổi, bố ý tứ lui xuống bếp rồi bảo.
– Hai đứa ăn đi, bố để bụng ăn cơm!
Mịa, nghe từ “hai đứa” mình ưng cái bụng ghê, liền ngó sang nàng. Thấy nàng chớp chớp mắt làm lơ, bực thế không biết!
– À cái truyện “Tôi đi tán gái” nớ để tối em đọc một thể. Chơ mà em hỏi nì, truyện có thật hay anh bịa đó?
Chả nhẽ bảo thật. Thật thì vỡ mồm, vì trong truyện có mấy đoạn hun chắc, nàng đọc được lại lại sinh lắm chuyện (biết rứa hồi đó cắt mẹ nó đoạn ấy cho rồi, ngu thật!).
– Anh bốc phét đó. Rảnh quá viết nghịch í mờ…
– Eng tài hè, bịa được dài rứa tê! Chơ mà thật thì cụng ai biết!
– Mô em, dạo đó bạn hay rủ đi nhậu quá, đi suốt sợ say xỉn nên ngồi nhà viết truyện cho lành.
– Hihi, không ngờ mình quen được một nhà văn nổi tiếng đó.
– Nổi chi mô, tai tiếng thêm thì có, hehe.
Chuyện đang vào cầu thì mẹ nàng lên bảo “hai đứa” xuống ăn cơm. Vợ nhìn mình rồi bảo “Đi eng, xuống ăn bát cơm cho hết say!”
Ngồi vào bàn. Bữa cơm có thịt ba chỉ luộc, rau cải xào, đĩa dưa, bát canh mồng tơi và đĩa trứng rán. Đang đói sẵn, mình múc nhiệt tình, chả khách khí chi trơn. Để ý thấy bố mẹ nàng chỉ vờn mấy cọng rau với bát canh là chính, chắc ý tứ dành phần ngon cho con rể đây. Mình oánh gọn 3 bát, có thể làm được bát nữa nhưng vì nghĩ là “rể mới”, cần phải nhu mì tí nên thôi. Mẹ vợ tíu tít “Ăn nựa đi cháu, cơm còn nhiều mà”. Mình nhăn răng cười, dạ cháu đủ rồi ạ! Vợ ghé tai bảo nhỏ “Eng ăn nhanh hè!, hihi”. Uhm, anh mần cấy chi cụng nhanh, kể cả tán gái.
Ăn xong, nước nôi, nghỉ ngơi độ hơn tiếng thì ông anh mới mò mặt xuống. Mình chào về, nàng hỏi “Ờ, rứa là không lấy kính nựa chi?” rồi lôi trong túi áo khoác ra quả kính dâm 14k mua chợ Phố trao cho mình.
– Tối mai cà phê nhá? Anh xuống…
– Nỏ nói trước được, lỡ tối mai bận chi eng lại trách.
– Bận chi? Tiếp người yêu à?
– Eng hâm à? Người yêu mô ra nựa…
– Uhm. Có chi anh gọi lại hè.
– Dạ biết rứa, anh về nha!
Quay xe ra đường làng, thấy thập thò mấy chú giai thôn đứng bên vệ đường giả vờ ngó lơ. Chắc lại thám thính đây? Ở quê, các chú giai làng ghét nhất bọn đi ô tô…
Về đến nhà, vừa vứt bộ vét xuống giường, định thay quần áo đi làm thì chuông tin nhắn báo. Chắc lại mấy em gái chơi trên face book? À dạo này mình nhiều người yêu ảo ghê, toàn những người yêu chưa gặp một lần, nhưng em nào cũng “anh yêu ơi”, “người yêu à”, “nhớ anh lắm”…loạn cả lên. Mình thì cũng rứa, yêu thương tràn ngập bàn phím. Có lúc nhắn cho em này nhưng lộn sang em kia, nhưng chả sao, vì nội dung ná ná nên em nào nhận xong cũng nghĩ chắc là của mình đây rồi.
Hóa ra tin nhắn của vợ, tên vợ trong danh bạ mình save là “oingon” tức là ổi ngon. Nàng mà đọc được thì vỡ mặt, hehe.
Tin nhắn chỉ có 2 chữ “Sợ anh”. Móa, mình ngồi bệt xuống giường, cố tư duy coi mình đã làm gì lố bịch để nàng phải “sợ”? Sau 5p rà soát các lỗi sơ đẳng nhất, lại đâm ra hoang mang hơn, vì thấy nếu đã dị ứng nhau thì bất cứ hành động, lời nói nào cũng có thể đem ra mổ xẻ, soi xét để đi đến kết luận: thằng này không chơi được!
Vừa tự ái, vừa bực, bèn nhắn lại hỏi nàng “Ý em là răng?”. Ngồi đợi một lúc, thấy tin rep “Em đọc gần xong cái truyện nớ rồi”. À ra vậy. Hóa ra cũng tò mò về mình nhể. Tưởng đọc xong thích anh hơn, chứ như này thì toi công anh rồi.
“Sợ anh vì điều chi hè?” Vợ trả lời ngay sau đó “Nỏ biết nữa”.
Mình đã quá quen với lối suy diễn rối rắm và phức tạp của con gái, nhưng vẫn éo thể nào hết bực được khi gặp những case như này. Không biết vì sao “sợ anh” thì sợ vì cái gì? Rõ lẩm cẩm. Sẵn bực, định nói với nàng rằng, anh viết ra truyện chứ không phải anh chui từ trong truyện ra mà em phải sợ, nhưng nghĩ thế nào lại thôi…
Buổi chiều đi làm, lúc vắng khách nhắn cho nàng cái tin: “Em đã hiểu vì sao em sợ anh chưa đó?”, với hy vọng sau giấc ngủ trưa đầu óc nàng đã kịp tỉnh lại, cảm giác sẽ chuẩn hơn. 10p sau nàng trả lời: “Hi, sợ vì điều chi đó mơ hồ mà anh”. Hừm, nói thế bất quá đừng nói. Mình ghét đứa nào nói cụm từ “không diễn tả nổi”, hay “không hiểu vì sao anh lại yêu em” bla bla…Mịa, nói trắng ra là vốn từ vựng nghèo nàn, éo đủ khả năng diễn đạt cảm giác và suy nghĩ chứ có cái éo gì huyền bí đâu! Mình thích ai, yêu ai, là mình biết chắc yêu vì cái gì. Ví dụ ban đầu mới gặp thì ưng cái vòng 1 hấp dẫn, gương mặt xinh xắn, cười duyên… sau mới đến nói chuyện hay, tâm hồn phong phú, etz…đại khái thích cái cấu hình khủng và yêu hệ điều hành thông minh, rứa thôi!
Tối về, sau khi lê la cà phê, tán phét với mấy con em hàng xóm xong, rút điện thoại gọi cho nàng. Cuộc đầu tiên nàng nghe được vài giây rồi bảo anh gọi lại sau 10p nữa nha, em có khách đến nhà. Khách gì, chắc mấy bạn giai làng đến đong hàng. Một chú tán thì 4 – 5 chú bám càng tiền hô hậu ủng, chó cứ gọi là sủa râm ran khắp xóm, còn song mẫu thì rút lui xuống bếp cho các cháu tranh nhau nói lời hay ý đẹp.
Đợi hẳn 20p xong gọi lại. Nàng bảo em đang đứng bên đống rơm nói chuyện với eng, trong nhà vẫn còn khách. Mình và nàng nói khá lâu, nhưng chủ yếu nội dung như này:
Anh xác định nghiêm túc trong mối quan hệ với em, vì anh già rồi, yêu đương hoa lá cành anh đã trải qua cũng một mớ, đổ vỡ, chia tay… với anh nhàm như cơm bữa vì anh nhận ra rằng thật ra đã quá lâu anh chẳng yêu nổi một ai, tất cả chỉ là sự ngộ nhận hoặc ná ná tình yêu mà thôi. Anh cũng đã phải trả giá rất đắt vì sự ngộ nhận và vội vàng đó, nên giờ nếu em có cảm xúc với anh, muốn đi xa hơn nữa trong mối quan hệ này, em cứ thẳng thắn bày tỏ cùng anh, anh cám ơn. Còn ngược lại, em không cần nói nhiều, em chỉ cần tắt máy là anh tự hiểu và rút lui ngay lập tức…
Nàng tỏ ra ậm ờ, ngắc ngứ khi khi có lẽ là lần đầu tiên được nghe những lời thẳng băng như thế. Mình bảo, em cứ thư thả trả lời anh cũng được, nếu như em còn điều gì đó băn khoăn hoặc cần hiểu thêm về anh. Nàng im lặng rất lâu. Mãi sau mới dần dần hé lộ chuyện riêng tư của mình. Nàng nói từng yêu một thằng cu trong 3 năm và đã bàn tính đến tương lai sau khi nàng học xong đại học. Nhưng rồi thằng cu kia phải lòng đứa con gái khác. Vậy là chia tay trong đau khổ, căm hận. Giờ nàng vẫn chưa thể nguôi vết thương cũ, niềm tin vào tình yêu và đàn ông bị bào mòn.
Chốt hạ: Anh có thể đợi em lấy lại thăng bằng được không?
Mình bảo được. Không những thế anh còn giúp em đứng dậy mạnh mẽ hơn nếu em muốn!…
Thật ra câu ấy là thuận mồm mà nói ra, chứ ca này anh nghĩ là hãy để đời giúp em tỉnh lại thì tốt hơn. Quá khứ không có lỗi, nhưng để quá khứ đeo đẳng, u ám cho người đến sau thì có lỗi. Đời ai không có những tâm sự buồn? Nhưng đừng lấy nó ra gặm nhấm khi không có con đường nào thực sự cùng, mà chỉ có con đường cùng nằm ngay trong mắt của kẻ thiếu niềm tin.
Nàng nghe rồi im lặng. Có lẽ những lời đó hơi phũ với nàng. Nhưng nàng đâu biết rằng, đó cũng chính là những lời mình nói cho chính mình, trong một khoảnh khắc thật nhất…
– Dạ, em cảm ơn eng H. nhiều.
– Hơ, lại khách sáo rồi!
– Mô, em cám ơn thật lòng đó. Em cụng muốn ngồi với eng một bữa để nói hết những điều em cất giữ trong lòng lâu nay, không biết eng còn hứng nựa không hè?
– Rùi, rảnh em cứ a lô cho anh nha. Đừng “sợ” anh là được!
– Dạ, em sẽ gọi.
Buông điện thoại xuống, tự nhiên thấy hụt hẫng vãi. Số đến là nhọ, cứ sắp sửa mở hết lòng đón nhận tình yêu mới là y như rằng ngay sau đó trọng tài căng cờ báo việt vị, bàn thắng éo được công nhận!
Mình có một mớ “người yêu” ảo, đa số tự đến với mình vì sự tò mò pha chút hiếu kỳ. Có lẽ các em muốn xem một đứa hay viết lách lăng nhăng như mình, rốt cuộc yêu đương nó ra làm sao? Các em đứng từ xa nhìn về mình, thi thoảng thả vài mẩu tin nhắn và nghĩ rằng: rứa là yêu! Mình già rồi, chạy theo éo kịp với kiểu tình yêu “thánh thiện” ấy. Nên với vợ tương lai, mình đã hy vọng rất nhiều ở mối quan hệ nhìn và sờ được bằng tay này, nhưng rốt cuộc có lẽ sẽ là “anh rất tốt nhưng em rất tiếc éo quên nổi thằng cũ” (mặc dù thằng cũ nó có coi em ra gì đâu)…
P/s: Vụ này đến đây là hết. Vì anh chán các thể loại bắt anh đợi lắm rồi. Tạm thời đóng cửa trái tim, tìm thú vui tao nhã khác như may vá, thêu thùa, cắm hoa và nội trợ. Có gì mới anh sẽ update thêm…