Cuối tuần. Vào một đêm hè lộng gió, mình bắt xe khách mang theo bao gạo Thái, túi kẹo cu đơ… ra thăm nhà người yêu. Từ Hà Tĩnh ra cái thị xã quê nàng ở Thanh Hóa ngót 200km, cứ ngủ gật vài tiếng là ex nhắn tin hỏi “Đến đâu rồi anh yêu?” (Trích Ra mắt gia đình ex).
Hôm nay chàng trở lại chốn cũ thăm nàng, nơi chôn dấu quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào lẫn cay đắng. Đêm qua chàng vẫn đi xe khách, nhưng bây giờ xe khách đã lên đời, không còn như cái chuồng gà di động, vừa chạy thằng lơ vừa thò cổ ra hú hét một thứ âm thanh gì đó rất tối nghĩa.
Tụt khỏi xe. Cảm giác đầu tiên là lạnh. Trong bóng tối nhờ nhờ, những bóng người lướt qua rất nhanh. Bến xe vẫn vậy, như nhiều năm trước nàng vẫn đứng đợi chàng, xe ôm chỉ mặt từng người âu yếm nói thằng áo xanh của tao, con áo đỏ vú to của tao, bố mày nhận thằng đội mũ cối.
Vâng của chúng mày tất. Chàng rẽ đám hỗn quân đảo mắt nhìn một lượt, xem nàng đứng ở đâu? Không có ai giống nàng. Chỉ có con mụ bánh mỳ đang thong thả đếm tiền lẻ. Thi thoảng thị dừng lại chấm ngón tay vào miệng rồi quẹt quẹt trông rất diễm tình.
Dừng lại rất lâu, chàng tần ngần nhìn những chiếc bóng đang lướt qua mình. Tất cả đều lạnh lẽo, vô cảm. Những gương mặt người lạ hoắc. Nơi đây. Ai đã yêu ai? Ai đã chờ đón, tiễn biệt nhau và ai đã một đi không bao giờ trở lại?
Buổi chiều, sau khi gặp người này, nói phét với người nọ, chàng mượn con xe máy tương đối ghẻ, tìm đến nhà nàng. Đây con sông Tô huyền thoại, nơi chàng từng đứng lặng rất lâu trong bóng tối, đêm chia tay nàng. Kia cây cầu bê tông xù xì, cũ kỹ. Chính ở nơi này, trong cơn say chuếnh choáng, chàng đã vứt mẹ nó cái túi xách bên trong chứa đầy kỷ niệm hai đứa. Nhiều người hỏi, sao lại vứt đi? Kỷ niệm dù cay đắng, bẽ bàng vẫn nên lưu giữ, sao vứt đi?
Chàng bảo đéo biết. Lúc ấy say rồi. Mà cũng không hẳn say. Đời chàng có bao giờ say. Đơn giản chàng không thích ôm mớ tang chứng của một cuộc tình thất bại bên mình. Nó như cảm giác mang hoa hồng tặng ai đó bị từ chối, chàng vứt cụ nó xuống sông khỏi nặng lòng.
Ngõ vào nhà đây rồi. Không có gì thay đổi mấy. Dưới gốc bàng đang đổ lá, vẫn quán cóc liêu xiêu một câu thơ, vài người đánh đề đang cắm mặt trên cuốn vở học trò suy tư tối nay con gì. Góc cua kia, ngay dưới cổng chùa có bụi ngọc lan. Mỗi khi hò hẹn chàng và nàng vẫn hay đứng khép nép hôn nhau. Mùi ngọc lan lẫn trong mùi nàng khiến chàng miên man trong nỗi hồ nghi: có lẽ cuộc đời này đôi khi chỉ cần hôn nhau là đủ.
Một người đàn bà bụng mỡ đang cong đít quạt than tổ ong ngay trước cửa nhà nàng, tóc tai rối bù, bê bết mồ hôi. Bên trong, tiếng trẻ con khóc ré lên rất gắt gỏng. Người đàn bà vừa quạt vừa gằn giọng. Này này này, mày có câm cái mồm lại không? Suốt ngày khóc, mở mắt ra là khóc. Ai làm gì mà phải khóc?
Trên bếp, 4 miếng đậu phụ bắt đầu nổ lách tách. Người đàn bà ngừng quạt, vớ lấy rổ rau muống, ngồi chồm hỗm vừa vặt vừa chùi tay vào mông rồi ho một tràng rất khí thế.
Chàng tắt máy, khiêm nhường cất lời:
“Dạ, có phải nhà chị Hạnh ở đây không ạ?”
Người đàn bà bụng mỡ ngước nhìn chàng. Bỗng nhiên tim chàng thắt lại, đau nhói khi nhận ra đôi mắt năm xưa. Đôi mắt mỏi mệt, u tối và buồn bã nhìn chàng. Trong cơn xúc động, nàng rơm rớm nước mắt hỏi:
“Lại thu tiền vệ sinh à?”