Đang ốm liệt giường, ông Đoành chợt nhận được tin nhắn của con trai. Ông Đoành bảo vợ “Bà đọc thử nghe coi hắn nói chi. Mà không biết dạo ni hắn có công tác ở công ty đa cấp nữa không”. Bà Đoành đeo mục kỉnh, nheo mắt trên màn hình điện thoại một lúc rồi lẩm bẩm.
– Điện thoại ông bị chi à? Chữ nghĩa loạn hết cả lên như đĩa thịt băm xào giá, tui chịu đó!
Ông Đoành giật lấy điện thoại ngó qua rồi cũng lẩm bẩm theo.
– Ờ hè! Chết cha rồi, có khi phải thay màn hình rồi, chớ tui cũng thấy loằng ngoằng như giun, nhức hết cả mắt. Để tui gọi cho thằng Hoành coi hắn nhắn chi mồ.
Đầu bên kia bốc máy ngay lập tức. Ông Đoành thở dốc nói, con ơi, dạo ni còn công tác ở công ty đa cấp nữa không? Bố hỏi cái, lúc chiều mi nhắn chi cho bố rứa, bố với mẹ thay nhau luận mà không ra. Có phải điện thoại hư rồi không con? Hoành bảo.
– Có khi hắn bị nhiễm virut. Bố có hay coi phim sếch không?
– Phim sếch là phim chi con? Kiểu kiểu như Cô dâu 8 tuổi với Hoàn Châu cách cách à?
– Là phim chăn nuôi đó bố.
– À, thi thoảng bố với các chú cũng hay mở VTV2 coi chương trình Nhà nông bàn cách làm giàu. Phim nớ hả?
– Không! Là phim tươi mát, bố hiểu chưa? Bố có xem trên điện thoại không?
Ông Đoành nghe xong đỏ mặt chửi một tràng, nói đồ mất dạy, tư cách tau mênh mông như trời như bể, ai lại coi mấy thứ nhố nhăng đó. Hoành nhăn nhó giải thích, nói đó là con nghi virut lây từ mấy trang web bậy bạ đó vô điện thoại rồi làm lỗi phông chữ. Giờ bố chụp lại tin nhắn rồi gửi lại ngay để con kiểm tra. Ông Đoành lọ mọ làm theo.Tin nhắn hiện lên:
“Wưa za dìn’, n’ờ zỏi qoại qữ nên kon dượk cín’ fủ co di họk lớp záo zụk nâq kao ở Cuq Kuốk”
– Đây này, mày viết chữ gì như mẹt thuốc Bắc bố ai đọc được.
– Thôi chết rồi, con quên dặn với bố mẹ. Đây là chữ quốc ngữ cải cách do Bộ Giáo dục vừa ban hành. Đoạn bên trên dịch là “Thưa gia đình, nhờ giỏi ngoại ngữ nên con được chính phủ cho đi học lớp giáo dục nâng cao ở Trung Quốc…”.
Ông Đoành lầu bầu.
– Thảo nào tuần trước đi thi chương trình “Chiếc nón kỳ diệu” có câu hỏi “Con này là cậu ông trời”, bố quay vào ô 900 điểm, nghĩ ngon rồi vì biết ngay là con cóc nên mạnh dạn đoán có 3 chữ cờ. Thế mà tổ sư thằng MC hắn nói “Xin chúc mừnq bác, nhưng đéo có chữ cờ nào cả”.
– Con cóc mà không có chữ cờ hả bố? Vô lý.
– Thì rứa mới nói, thằng MC bảo chỉ có 3 chữ K thôi, viết là Kon Kók. Điên quá bố chửi, con cóc mà không có chữ cờ thì chắc là con cặc mới có, bay đừng có lừa ông già nhé!
– Bố nói bậy quá, nhưng mà đúng.
– Ừ, Hoành ơi bố hỏi cái. Rứa đổi xong thì con vẫn họ Trần à? Có cùng họ với bố nữa không con?
Hoành bảo dạ, vẫn họ Trần như của bố nhưng sẽ viết thành Cần bố ạ. Họ tên đầy đủ của bố là Cần Qọk Doàn’ tức là Trần Ngọc Đoành.
– Đọc đau cả mồm con hè. Rứa cái ni do ai sáng tác ra con?
– Dạ, do một đồng chí hay viết sai chính tả sáng tạo nên và được một đồng chí hay nói ngọng phê duyệt ạ.
– Ờ, sau ni bố chết, cáo phó của bố cũng viết chữ này à? Rứa thân bằng cố hữu toàn các bác nhiều tuổi luận không ra thì răng?
– Dạ, khi ấy ta sẽ hình thành nên một nghề mới, đó là phiên dịch viên chữ Việt bố ạ. Bố cứ yên tâm mà chết chớ lo chi bố, chuyện chữ nghĩa đã có các giáo sư, tiến sỹ lo. Mặc dù con biết đa số ngu như bò.
Có tiếng chó sủa lách chách ngoài sân, ông Đoành chợt giật mình thức giấc, mồ hôi trên trán ông túa ra như tắm vì sợ.
Mãi ông mới biết hóa ra mình vừa trải qua một cơn ác mộng.