Được tin Hoành ốm nặng, bà con trong tổ dân phố rủ nhau đến thăm rất đông. Thấy Hoành nằm thẳng cẳng trên giường, vẻ mặt vô cùng chán đời, mọi người mới hỏi bệnh tình. Vợ Hoành bẻ ngón tay răng rắc, nói chả giấu gì các bác, nhà cháu là một hót phây. Lâu nay do không được chửi ai nên anh ấy sinh ra trầm cảm mà đổ bệnh.
Tổ trưởng tổ vệ sinh vội vàng chen ngang: “Hót phân à? Chỗ chị đang thiếu người đấy, hay qua làm cùng cho vui”. Vợ Hoành giãy nảy nói chị ơi, hót phây tức là một người rất nóng bỏng trên mạng phây búc, viết một bài lên cả nghìn lai, giật tút nào là kinh thiên động địa tút đấy, số người phô lâu lên đến cả trăm ngàn chứ không phải hót phân đâu ạ!
Ông tổ trưởng tổ dân phố chép miệng “Trông nằm còng queo như con mực một nắng mà tầm ảnh hưởng cũng ghê nhỉ. Thế sao không chửi nữa cho nhanh khỏi bệnh?”
Vợ Hoành khóc “Dạ, nhà cháu cũng muốn lắm nhưng nhìn trước ngó sau không biết nhắm vào ai. Xưa mỗi khi bí đề tài anh ấy thường lôi bộ trưởng bộ dục ra tế. Giờ họ thay người khác, giáo dục cũng tốt dần lên nên nhà cháu cũng tâm tư lắm vì không còn biết chửi người nào”.
Tổ trưởng tổ dân phố đi đi lại lại nói căng nhỉ. Thế không tìm được ai đáng chửi thật à!
Vợ Hoành bảo dạ, thật ra cũng có nhưng nhà cháu sợ. Chửi danh y thì sợ bị vỗ tai, kéo lưỡi. Chửi danh hài nhẹ thì lo bị tặng sách đạo đức, nặng thì truyền lệnh tấn công. Đụng lão trọc phó hiệu trưởng thì sợ không địch lại vì tuy nghệ sỹ ưu tú nhưng khả năng bắn rap không thua phượt thủ Bella là mấy. Còn mấy đứa lìu tìu như Điệp Gà chẳng hạn lại càng phải tránh xa, nói chung không nghe cave kể chuyện, không nghe thằng nghiện trình bày.
Nghe vợ Hoành phân trần, một ông hàng xóm gợi ý “Thế thì bảo anh ấy ra ngoài đường chửi bọn trộm gà, trộm chó cho thanh thản, chứ dạo này bọn chúng hoạt động trắng trợn lắm”.
Ông hàng xóm vừa dứt lời, bỗng Hoành từ từ hé mắt, thều thào nói: “Ông đừng xui dại nhé! Nhỡ mấy anh nhà thơ báo Văn nghệ đi qua nghe thấy rồi trao giải nhất cuộc thi thơ cho tôi thì sao?”.
Mọi người nghe xong bèn lục tục ra về, không ai nói thêm một lời nào nữa.