Chap 12:
Hơn 10 giờ đêm mới mò về. Đứng tần ngần trước cánh cổng khóa chặt, chợt thấy trống rỗng vô cùng. Rút điện thoại rà số Ốc như một phản xạ vô điều kiện.
Chuông tút tút một hồi dài. À, lại mới đổi nhạc chuông hử? Mỗi lần Ốc thay nhạc chuông nghĩa là nàng mới trải qua một biến cố nào đấy: bị mẹ mắng, chửi nhau với thằng người yêu hoặc đơn giản nhất là mới uống 5 vỉ thuốc ngủ vì tự nhiên chán đời.
– Chi rứa? (giọng ngái ngủ).
– Đang buồn buồn…
– Đã bia rượu chi chưa đó?
– Điên à…
– Híc, nhưng mà có chuyện chi kể coi mồ?
– Đang đứng ngoài đường đây, lạnh sun vòi.
– Răng rứa?
– Không răng lợi chi cả. Đi với anh nha?
– Hâm à? Đi mô giờ ni?
– Rứa thì thôi.
– Em đang ở nhà chị Xuyến, anh chị nớ đi Huế nhởi nhờ em ngủ coi nhà.
– Đến được không?
– Uhm…đến một tí rồi về nha, nỏ ở qua đêm được mô.
– 5 phút nữa ra mở cổng nhé, anh đến đó dừ luôn.
– Rồi…mà có chuyện chi rứa không biết?
Mọi người chắc đang thắc mắc Ốc là ai? Định sẽ không hé lộ chuyện này vì đây có thể coi là góc khuất trong chằng chịt các mối quan hệ trong sáng lẫn trong tối – nhưng nếu lờ tịt đi thì thiên ký sự đang viết sẽ chỉ là một nửa của sự thật. Với tiêu chí tôn trọng sự thật, dù có những sự thật trần trụi (mà nếu không nói cũng không ảnh hưởng đến hình tượng tác giả) tôi sẽ dần dần làm rõ mối quan hệ “không biết gọi bằng gì” đối với nàng…
Ngõ nhỏ, sâu hun hút không một bóng người. Tắt máy, dắt xe rón rén bước vào.
Tiếng cửa tôn lạch xạch hé ra khoảng nhỏ.
– Đồ hâm.
Nàng thò cổ ra khẽ gắt.
– Vô đi, khiếp sương a ri mà không mũ nón chi cả. Lạnh không?
Mình bảo lạnh rồi rút điếu thuốc làm một hơi. Ốc vừa kéo tay vào trong vừa tát nhè nhẹ lên má mình “Hư, nói bỏ thuốc mà cứ hút như điên, mồm khi mô cũng hôi rình y”.
Ngó quanh khu bếp, mình hỏi có chi ăn không, đói vãi ra? Nàng cuống quýt mở tủ lạnh, lôi ra mấy quả cà chua bảo em làm mỳ tôm cho anh ăn nha? Mình gật đầu. Mẹ khỉ, lúc tối ở nhà chú Đoàn mải nhìn đùi em Liên nên ăn có mỗi bát cơm í mà.
Đợi mình lùa xong tô mỳ, Ốc lại gần quàng tay qua cổ (mùi nước hoa thơm kinh) “Khai đi, bựa ni có chuyện chi?” Mình ừ hữ bảo tí kể cho nghe. Nàng xiết tay mạnh hơn làm mình suýt nghẹt thở “Bị sếp chửi hay là thích con mô mà hắn không cho hun à? Hi hi….Chơ nỏ có chuyện tự nhiên đêm hôm gọi cho người ta mô hè?”
Ốc luôn có kiểu nói chuyện tưng tửng kiểu thế. Nàng mặc đồ ngủ mỏng tang và ngắn cũn, thân hình vẫn thế, luôn luôn sexy nóng bỏng.
– Vừa đi coi chim dưới Sơn Trung về.
– Bốc phét, chim chóc chi cả đêm rứa?
– Thì coi từ chiều rồi ở lại ăn cơm luôn mà.
– Kiểu ni là nhà nớ có đứa con gái nhìn ưng mắt rồi đây…
– Hê, em khi mô cũng như ở trong bụng anh là răng hè?
– Hi hi, rứa có mần ăn được chi không mà mặt mày u ám rứa? Con nớ xinh không? Xinh bằng em không?