Chap 16. Ký sự đòi nợ
… Như đã nói, Ốc với tôi là một mối quan hệ lạ lùng. Tùy từng thời điểm, tùy trạng thái, khi cả hai đều vui vui, tưng tửng và không có sự cố tình cảm nào nghiêm trọng – Ốc gọi tôi là “thằng anh”, tôi xưng là “ông” kêu nàng bằng mày hoặc ranh con.
Thi thoảng, đôi ba ngày trong tuần ranh con phóng xe qua chỗ tôi làm dúi vội cho cái bánh mỳ kẹp ruốc + vài điếu 3 số rồi lại phóng đi mất hút (nàng hay rút trộm thuốc của papa, lần nào cũng không quá 3 điếu). Nhưng cũng có lần dấm dúi nguyên bao, không quên khuyến mại thêm một câu khó hiểu “Hút đi, hút nhiều vào cho nhanh chết đỡ làm khổ người ta”.
Những đêm trăng suông nhàn nhạt, nếu tôi không bận đi chơi với một em mới quen nào đấy, cả hai kéo cái chõng tre ra góc vườn ngồi với nhau đến lúc buồn ngủ quá mới lục đục ai về nhà nấy. Tôi gọi những cuộc đó bằng mỹ từ của các cụ “đối ẩm”.
Thông thường một cuộc đối ẩm diễn ra theo đúng trình tự:đầu tiên là tiết mục điểm báo (hôm nay gặp đứa nào, nói chuyện gì, thấy vụ tai nạn ở đâu, chửi nhau với những ai, khen người này, nói xấu người kia…), tiếp đến là mục sinh hoạt văn nghệ (đêm qua Vietnam idol có con bé hát bài Ngọn lửa cao nguyên như lên đồng, giọng nó thế này, thế này; à mà anh có để ý cái con abc không? Giọng nó dở nhưng vòng 1 thôi rồi hầy, hihi); rồi những chuyện vu vơ trên trời dưới biển không đầu không cuối. Cuối buổi gọt quả gì đó nhai nhóp nhép, nhấp ngụm trà cho thơm miệng, liếc ngược liếc xuôi nếu không thấy ai nhìn trộm tranh thủ hôn nhau vài phút rồi…về.
Nhưng cũng có khi bày trà, bánh trái ra xong ai làm việc nấy. Tôi dựa lưng vào gốc hồng xiêm hút thuốc mơ màng, còn nàng lôi đt ra gọi cho người này, người nọ. Suốt buổi không ai nói với ai lời nào (có lẽ đã quá hiểu nhau, tưởng như nghe hơi thở cũng biết người kia đang nghĩ gì). Những lúc như vậy tôi với ranh con là một cặp tri kỉ (mặc dù không bao giờ ranh con chạm được đến ngõ ngách tâm hồn của một kẻ rắc rối và lập dị như tôi).
Bà già thi thoảng thấy 2 đứa tụ bạ cũng tò mò hỏi “Mi với hắn là kiểu chi rứa?”.Tôi bảo chả có chi. Mama nàng đôi khi hỏi “Bọn bay yêu chắc à?”. Ranh con tỉnh bơ “Có lẹ…”.
Cũng có khi đêm hôm rét mướt, buồn vì đứa con gái nào đó, hay thất vọng về chuyện vu vơ trên trời rơi xuống (mà tôi thì hay thế lắm), phi xe sang gọi nàng xuống ngõ rồi hai đứa trùm kín áo mưa ôm nhau mặc kệ mưa gió. Lúc đó 2 đứa là một cặp tình nhân đúng nghĩa.
Một cặp tình nhân chưa bao giờ mở miệng nói yêu nhau, chưa bao giờ thề thốt lẫn hứa hẹn. Cặp tình nhân mà nếu một đứa bõng dưng buột mồm bảo “Anh yêu em” (hoặc ngược lại) lập tức đứa kia sẽ vội vàng quờ tay lên trán đứa vừa nói câu ấy để kiểm tra xem trán có nóng không? (mà tự nhiên lảm nhảm câu đó?).
Hồi mới quen nhau, mấy lần rủ nàng đi chơi. Nàng nheo mắt như trêu ngươi “Đi đâu nói mau?”. Thì đi lòng vòng cho… mát. Mát à? Muốn mát thì vào nhà bật quạt cho mát! Định rủ đi với ý đồ đen tối hở? Lắp bắp bảo à không, không bao giờ, ai lại xấu xa như em nghĩ…. Ranh con cười khanh khách như trong bụng mình chui ra “Tôi còn lạ chi cái trò ni của mấy ông con trai!”. Mình câm như hến lảng sang chuyện khác cho đỡ bẽ mặt
Tối nay Ốc hẹn đến. Có lẽ sẽ không phải là một cuộc đối ấm thông thường…