Chap 22. Đêm trắng (P1)
******************
– Thôi được, những gì anh nói cũng đủ rồi. Mình về nha em!
– Dạ.
Vẫn là tiếng “dạ” nhẹ bẫng như không, nhưng nghe mà tan nát cõi lòng. Mình vẫn chờ nàng nấn ná thêm chút, dùng dằng và lấp lửng hơn chút. Để còn hy vọng vào một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục vào phút bù giờ thứ 90 Nhưng không. Tiếng dạ của nàng nghiêm trang và lạnh lùng như tiếng còi kết liễu trận đấu của trọng tài đầu trọc Pierluigi Collina. Rứa là hết. Buồn thối ruột. Rút điếu thuốc châm lửa, kéo một hơi bất tận.
Ừ về thôi. Mình không được phép để nàng thấy bất cứ biểu hiện gì của sự níu kéo hay phụ thuộc (lại nhớ hồi xưa yêu một em đang ôn thi đại học. Đi chơi biển về mình mang cho nàng túi mực khô làm quà tặng rồi tranh thủ thổ lộ . Nàng nguây nguẩy chối từ tình cảm, mình chạy bộ theo sau cái xe đạp Eska của nàng, vừa chạy vừa cài túi mực vào gác ba ga.
Thế rồi nàng đạp xe mất hút con mẹ hàng lươn, mất luôn cả túi mực khô thơm phức. Về phòng trọ với cặp mắt đỏ hoe, mấy thằng ôn ở cùng chửi “ĐM, biết thế để túi mực ở nhà cho bọn tao uống riệu”).
– Lên xe đi em.
+ Dạ…
– Lạnh không?
+ Hơi hơi.
Lên xe. Nàng ngồi không quá xa nhưng cũng không quá gần, hai tay vòng trước ngực như thủ thế. Con Vespa khục khặc mãi mới è è nổ được máy.
Đường nông thôn tương đối xấu, thi thoảng liệng xuống ổ gà nàng lại kêu ré lên (nghĩ bụng cho “mày” chết, ai bảo không yêu ông, hehe)…
Lúc còn cách nhà nàng chừng cây rưỡi, vừa giảm ga tránh vũng bùn trước mặt bỗng nghe khục khục mấy phát, xe giật thêm vài mét thì lịm hẳn. Thôi bỏ mẹ rồi, hay hết xăng? Xuống xe, lắc lắc vẫn nghe tiếng xăng óc ách trong bình. Trời thì lờ mờ không rõ mặt người, bốn bề ruộng ngô bao quanh, phen này thì vỡ thớt rồi. Vừa hoảng, vừa ngượng với nàng.
– Bị răng anh?
+ Nỏ biết nữa.
– Giừ mần răng nả?
+ Để anh đạp phát coi răng, nếu không nổ thì…dắt bộ về.
Cắm mặt gò lưng đạp liên tục chục phát, con la già khốn kiếp vẫn trơ ra. Lôi điện thoại ra soi soi, định rút bugi ra lau chùi xem có bị ám khói không, nhưng rờ rẫm mãi éo biết bugi con này nằm chỗ nào cả. Nàng nản quá lót giày ngồi bệt bên vệ cỏ chờ.
Sau hơn 20p đạp cần khởi động toát hết cả mồ hôi mít vẫn dek được, bèn muối mặt bảo nàng đẩy bộ… Vừa cong mông đẩy vừa cố phịa chuyện cười cho đỡ nặng nề. Đi được một quãng, chợt nghĩ sao mình ngu thế, sao không gọi điện hỏi ông chú cách xử lý?
– Chú ạ… tình hình là xe nó … chết mẹ nó rồi. Giừ mần răng chú?
+ Tau nói rồi mà….Rứa giừ mi mở cốp ra nha…ừ tháo hẳn ra…rồi kiểm tra lại 2 cái dây điện màu vàng coi có lỏng không…bla bla…
Bật con C3 ghẻ lên soi soi, à cốp là cái của nợ này đây. Nhưng loay hoay dùng tay đẩy, lắc rồi giật mãi mà éo ra nổi, bèn bảo Huyền bẻ hộ anh cành cây nhỏ nhỏ để anh…bẩy cho nó phát.
Đang mải thao tác tiếp thì bỗng nghe Huyền á lên một tiếng. Bỏ đấy chạy sang bên kia đường xem sao thì thấy nàng đang ôm lấy ngón tay, mặt nhăn nhó.
– Chi rứa em? Chi rứa?
+ Em…bẻ cành tre…đứt tay rồi….
Ngó kỹ mới phát hoảng, máu trên ngón tay trở nàng tứa ra thành dòng. Một vết cắt sắc lẻm đến nỗi không nhìn rõ. Huyền rên khe khẽ (chắc sợ hơn là đau). Lúng túng mất mấy giây, cuối cùng mình cởi vội áo sơ mi mặc ngoài, lột cái áo ba lỗ mỏng tang bên trong ra.
– Anh làm chi rứa?
+ Băng tạm lại khỏi máu ra.
– Ui ui…không cần đâu… phí cái áo anh ạ…
Nàng chưa kịp cản thì mình đã băng xong rồi.
Nhưng không hiểu sao để yên một lúc máu tươi vẫn rỉ ra, thấm ướt nửa cái áo mới băng xong. Mình bảo nàng giơ tay cao lên quá đầu xem sao. Vẫn chảy. Không biết nghĩ sao, mình mở cái áo ra rồi túm lấy ngón tay đang rỉ máu của nàng đút tọt vào miệng rồi ngậm chặt lại. Huyền ú ớ nói câu gì đó, trân trân nhìn mình sửng sốt.
Đó là khoảnh khắc không thể nào quên (sau này nàng cứ nhắc mãi). Mình lúc ấy thật sự cũng dek hiểu vì sao lại hành động như thế nữa. Nó như một phản xạ vô thức trong khi hoảng loạn chăng?
Cuối cùng tay nàng cũng ngừng chảy máu. Mình tìm vội lá cây bên đường đắp tạm (chả biết cái lá khỉ gì, chỉ thấy mềm mềm), tiện thể vứt cái áo loang lổ máu kia luôn.
– Đừng! Đưa áo đây cho em…
Huyền giật lại.
– Bỏ đi, giặt cũng không hết đâu em.
+ Khồng, đưa em…
Nàng giữ lại cái áo (không hiểu để làm gì? Hay nhà nàng thiếu giẻ lau bàn?).
Cả hai dò dẫm đi trong bóng trăng lờ mờ.
Mãi rồi cũng tới nhà nàng. Chân mình ra rời, bước đi mà như vắt sổ. Đôi giày bê bết bùn đất. Rã rời…
Nghe tiếng chân, cu Ngọc (em trai nàng) chạy ra. Sau một hồi hỏi han, ngó nghiêng, nó kết luận “Cứ kệ mẹ nó đó, đêm ni eng cứ ngủ lại đây mai tính sau eng ạ!”
Mình nghe câu đó mà như bắt được vàng. Giả vờ hỏi lại “Chú nói chi hè?”
Nó hồn nhiên.
– Em nói là anh cứ ngủ đây mai về…
Mình len lén liếc sang nàng (không ngờ nàng cũng đang kín đáo nhìn mình). Gãi gãi tai làm như khó xử, mình bảo.
– Xe với cộ dở ẹc…Thì…thì cũng phải rứa chớ biết mần răng bây giừ…
Đêm nay sẽ là một đêm rất dài đây…
Chap 22 (P2): Đêm trắng
******************
Đứng bàn tán một lúc về bệnh tình con la già thì bố Huyền ra bảo thôi kệ đó, vô nhà uống nước, ngồi bếp cho ấm cái đã, nước chè xanh mới nấu.
Trong này có chú nào từng đi tán gái ở quê chưa?
Nếu chưa thì anh xui thật là nên thử một lần cho biết cái tình cảm ấm áp của người quê. Con gái đối xử với mình như nào không cần biết, nhưng phụ huynh thì bao giờ cũng hồ hởi và thân tình như thể rể mới trong nhà (cái này cũng dễ khiến nhiều chú non kinh nghiệm vỡ mặt vì ngộ nhận, tưởng xúc được con gái người ta đến nơi).
Xuống nhà dưới. Mùi rượu đang nấu trên bếp tỏa hương thơm nhức hết cả mũi. Hê, hay của nó rồi đây! Giời lạnh như này mà ngồi bên đống lửa phừng phừng, uống rượu nóng, có cái gì gặm gặm đưa men nữa thì đúng là chạm đến chốn tiên cảnh phiêu diêu.
– Hơ, chú mà cũng biết nấu rượu à? Cầu thủ đa năng hè!
Ngọc bảo, đại ca chưa biết em rồi. Em cái chi cụng giỏi chỉ mỗi tán gái là ngu lâu khó đào tạo. Món nớ có khi phải nhờ đại ca chỉ giáo thêm mới được!
Đang định dẩu môi nở sẵn nụ cười cầu tài, chợt mình co vòi lại vì đoán non đoán già vớ vẩn thằng ku này đang xỏ mình? Có khi nào chị em nhà nó tâm sự đêm khuya chuyện của mình cho nhau nghe không nhể?
– À, lý thuyết thì anh nhiều lắm, nhà trồng được mà. Nhưng dao sắc không gọt được chuôi chú ơi!
Câu này nói cho Huyền nghe là chủ yếu, nhưng quay lưng lại chả thấy nàng đâu nữa (mịa, chả mấy khi phát được ra được một câu giàu hàm lượng dinh dưỡng, thế mà đài địch éo bắt được sóng mới phí rượu).
Ngồi một lát thì Huyền đi vào.
– Ngọc coi có cái quần ngố mô không đưa cho anh Huy mặc tạm, quần anh bẩn hết rồi tề!
Ngó lại quả quần tây đang mặc mới biết hóa ra phía sau toàn vết bùn bắn. Nàng tinh tế thật.
Cu Ngọc đưa cho mình thử cái quần của nó nhưng chật bụng, đành phải mặc tạm quần bố nàng. Lần này thì hơi rộng, chỗ eo có thể đút nguyên bắp ngô vào. Thôi kệ, thi thoảng nó tụt xuống quá thì kéo lên cũng được. Huyền mang thêm cái áo bộ đội đã cũ (chắc cũng của papa luôn) bảo mình thay áo sơ mi cho thoải mái.
Đóng bộ xong ngó lại mình. Ừm, trông chất lừ. Chỉ cần xỏ thêm đôi ủng, vai vác quả rìu bổ củi nữa là thành lâm tặc.
Đang mải ngắm nghía thì Huyền rón rén lại gần, ngó nghiêng một lúc, bất chợt nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cười như ma làm. Nước mắt nước mũi chảy cả ra. Mình lúc ấy ớ cả người, đứng ngây ngô như thằng ngố dek hiểu chuyện chi.
Huyền thì vẫn ôm bụng cười nghiêng ngả, bước chân nàng xiêu vẹo vì cười. Thấy nàng đứng không vững mình giữ hai tay vào vai nàng. Liếc thấy cu Ngọc không ở đấy nữa, không gian có vẻ vắng vẻ, tiện thể kéo nàng lại gần hơn. Nàng đấm nhẹ vào vai mình. Công suất cười giảm 160 đề xy ben xuống còn 16,99 đề xy ben trong 2 nốt nhạc…
…
Có thể gọi đó là một cái ôm cũng được.
Nàng để yên không phản ứng trong khoảng 4 giây.
4 giây không đủ để âm ỉ sướng ngay lúc đó vì hồi hộp, căng thẳng, lo sợ mơ hồ. Sợ nàng vùng vằng xô ra, sợ bố nàng trông thấy (thằng Ngọc thì kệ mịa nó) và sợ nhất là sau đó sẽ chẳng còn có cơ hội để … ôm lần lại lần nữa (vì nàng sẽ canh chừng mà cảnh giác hơn).
Rồi nàng cũng giẫy giẫy và véo nhẹ ngang hông mình “Định lợi dụng nha…”.
– Không, người ta giữ lại kẻo ngã thôi. Nhưng răng lại cười anh? (Giả bộ tỉnh bơ cho cả hai đỡ ngại)
+ Hiii, anh mặc bộ ni nhìn… giống ai á…(lại cười)…nỏ giống anh chi cả…
Vừa lúc đo ku Ngọc lò dò bước vô (thằng này trông thế nhưng tinh tế vãi).
– Hê hê, nhìn như bộ đội làng hè!
Bố Huyền nghe ồn ào cũng chạy xuống. Ngó ngó một lúc, bảo ” Coi chừng nồi riệu nha, cho thêm củi vô đi Huyền!”. Nàng hơi đỏ mặt, vội vàng cúi xuống chụm thêm củi. Mình hỏi vu vơ ” Rượu nếp à?”
Ngọc bảo nếp, nấu cho đám cưới xóm bên. Thôi chị Huyền sửa soạn đi ngủ đi, để bọn em trông cho (nghe từ “bọn em” mà thích thế không biết). Quang sang mình, cậu chàng hạ giọng “Mần cái chi uống đại ca hè. Đêm ni em xếp gạch, lót lá chuối hóng chuyện đại ca đó!”
+ Uống chi nỏ được chú em, kiếm củ lạc lai rai là ngon rồi…
– Khồng, để lát em ra mần con gà anh em nấu cháo ăn chơi.
+ Gà qué chi cho nghiêm trọng chú…
– Anh yên tâm, con gà ni cũng ngẩn ngẩn, rù rù rồi. Chắc sắp toi.
Mình phì cười. Đúng là éo cười nổi với lý lẽ kiểu của thằng thèm thịt chó…
(tiếp tục update…)
Chap 22 (P3): Đêm trắng
*******************
Đang đàm đạo với cu Ngọc thì Huyền dúi vào tay cái bàn chải đã săn kem. Ớ, anh có bao giờ oánh răng giờ này đâu mà mang cho anh?
– Anh không thấy mặn mặn chi à? (cười) Nàng nhíu cái mũi lên trông đáng yêu tệ.
Nàng nhắc mới chợt nhớ lúc nãy ít nhất trong miệng mình có vài chục cc máu, giờ chắc đông thành huyết khô mịa nó rồi cũng nên. Thảo nào thấy chát chát, tanh tanh.
Huyền dẫn ra giếng rồi múc nước cho mình. Nước giếng khơi ấm vãi. Không gian thanh vắng, phảng phất mùi hoa bưởi trái mùa…
– Tay sao rồi?
+ Em băng lại rồi mà.
– Lúc nãy đi bộ mỏi chân không?
+ Nhằm nhò chi, em còn đi cắt cỏ tận bên tê sông nữa tề.
– Nhưng đi buổi tối sợ hơn…
+ Hiii, nghe anh kể chuyện buồn cười quá, quên hết cả sợ.
– Anh kể chuyện chi hè? Nỏ nhớ nựa.
+ Chi mà nhanh quên rứa trời (cười) cứ nhớ tới là em lại chết cười với anh thôi…hiii.
À nhớ rồi. Lúc trên đường về, để giết thời gian mình kể chuyện ngày xưa hồi lớp 3 anh giỏi văn lắm. Nàng hỏi giỏi cỡ nào? Mình kể, cô giáo ra đề bài “Em hãy tả người ông của em”, anh viết dài lắm quên không nhớ hết, chỉ nhớ đoạn này ” Nhà em có nuôi một ông già, tên ông là ông nội. Mỗi sáng sớm, ông đi ra sân ngáp 3 cái rồi lại đi vào trùm chăn ngủ tiếp…”
Rồi tả cô giáo em ” Cô giáo của em có đôi mắt hơi lồi một tí vì cô luôn phải thức đêm soạn giáo án cho chúng em. Ngón tay cô sần sùi vì phải cầm phấn viết bảng. Giờ tuy đã xa cô nhưng tụi em luôn nhớ tới lời cô hay nói trước lớp “Chúng mày là một lũ ngu lâu khó đào tạo…”
Huyền nghe xong không bước nổi nữa, vì buồn cười, miệng luôn hỏi “Thật á, thật á? Hay anh bịa?”. Mình phải thề nàng mới tin.
– Rứa đêm ni anh định thức với thằng Ngọc ạ? Thôi ngủ đi, thức đêm nỏ tốt mô…
+ Ừ, vì có lên giường chắc chi đã ngủ nổi ?
– Chi mà khó ngủ? Lạ giường ạ?
+ (thở dài phát cho ra dáng tâm trạng)…Không biết…(nhẽ lại huỵch toẹt ra “Vì ghét đứa nào lúc nãy gỡ tay ông ra, ông thù vặt dek ngủ được).
Rửa mặt mũi, chân tay xong, nghĩ giờ mà đi vào nhà cũng phí, bèn chỉ vu vơ hỏi.
– Mùi hoa chi thơm hè?
Nàng giải thích “Hoa bưởi”.
Chợt nhớ tới bài thơ khỉ gió gì đó, đại khái là cu kia sắp đi lính, thích một cô ẻm nhưng không dám nói, để tình yêu thầm lặng như mùi hương bưởi nồng nàn theo mãi bước người đi (cũng may không nói, nói xong em kia làm cho câu “Anh nói rứa với mấy người rồi?” thì hẳn đã không có bài thơ này).
+ Thôi vô đi ngủ đi anh, khuya rồi tề!
Cảm hứng đang lên, chán vãi cho nàng. Em cứ vô đi, anh đứng đây hít khí trời tí cho…mát (dỗi rồi).
Loanh quanh một lúc rồi cũng phải vào vì muỗi quá nhiều.
Ngoài sân, cu Ngọc đang túm chân con gà trống choai choai, hỏi ” Anh Huy có biết cắt tiết không hè? Anh cắt để em bắc nồi nước sôi nha?”
Mình bảo để anh, món ấy sở trường rồi, không quên lí nhí với Huyền “Ngủ tí lát dậy măm cháo gà cho vui nha!”. Nàng không nói gì, chỉ nheo mắt cười cười rồi đi thẳng vào buồng. Buồn vãi…