Chap 7 : Một cuộc hẹn
Quán cà phê Dừa. Chọn chỗ ngồi kín đáo bên mấy lùm dừa nước rậm rịt, trong lúc suy nghĩ nên gọi đồ uống gì cho lạ lạ tí tranh thủ dùng tay cào cào lại mái tóc bê xê lết vì mưa.
“Anh uống chi ạ?” Em nhân viên khom lưng, vờ vịt giả nai, lí nhí hỏi.
“Uhm, cho anh ly sữa chua đánh đá với bao thuốc!”.
Quán mở bài hát khỉ mốc gì đó, có vẻ như song ca vì thấy hai đứa nam nữ cái nhau căng phết. Kết thúc bài cãi nhau là lời cô gái hờn mát “Thôi anh cứ đi đi và đừng nhắc gì tôi…”. Ngó sang bàn bên thấy nam thanh nữ tú đang gật gù khen hay.
Ngồi đốt thuốc hơn 10 phút vẫn chưa thấy em Thuỷ đâu. Bắt đầu sốt ruột. Chợt điện thoại tít tít (chắc nàng gặp mưa nên đến nhắn tin xin lỗi đến muộn đây, ừ, lịch sự thế còn được). Tin nhắn “Anh ah, bà em mới bị ốm nên em không lên được, thông cảm nha”.
Xong. Ức chế không phím nào tả xiết. Cái bài ông, bà, chú, gì, cô, bác….ốm đột xuất đi viện sao mà kinh điển thế không biết? Giận run người, định reply “Bà bị ốm sao em còn hẹn anh làm gì cho anh mất thời gian ngồi đợi em? Em chơi được đấy!”, nhưng may hôm trước mới đọc trên mạng câu gì đó đại ý khi nóng giận mà kiềm chế nhẫn nhịn được – mới là phép ứng xử của bậc trung dung hơn người – nên phanh lại kịp.
Chần chừ một lúc cho nguội bớt rồi nhắn lại “Ôi, bà em có làm sao không? Uh vậy thì em cứ chăm bà cho chóng khỏi nhé, gặp em sau cũng được mà”. Mẹ, éo ngời có những lúc mình đạo đức giả tởm vãi.
Tin đến “Rứa anh nha”…
Xỏ lại giày, rút ví trả tiền gói thuốc với ly sữa chua đánh đá. Đi mấy bước sực nhớ ly sữa mới chén được vài thìa, bèn quay lại vét hết cho đỡ phí của. Rồi về trong bẽ bàng…
Đến ngõ, bà già đang nhặt lá, ngẩng lên hỏi mô về sớm rứa? Cười, nói thật nha, đi gặp cái con mà suốt ngày mẹ nhắc tên. Bà già tròn mắt liến thoắng nói thật a, thật a. Mình bảo con lừa mẹ làm chi? Bà già hấp tấp đi theo sau, hỏi rứa hắn đẹp không, đẹp không? Mình bảo đẹp. Đẹp đến nỗi hẹn gặp rồi nhắn tin bảo bà ốm, hức. Bà già nheo mắt, rứa… rứa hắn cho mi leo cây à? À, con ni hay hè, để tối tau hỏi lại mẹ hắn mới được. Mình đá chân chống cái tạch, lẩm bẩm “Thôi kệ nó, vụ này cũng chả hứng mấy!”
… Không hứng mấy, nên suốt gần chục ngày sau đó cũng không liên lạc trở lại. Cho đến một hôm….
9 giờ tối, em Huyền bất ngờ nhắn tin”Anh gặp đối tác rồi chứ? Cóchi vui kể em nghe đi”.
Mình rất thích kiểu nhắn tin như này. Nó vừa thể hiện sự quan tâm vừa khơi gợi tâm sự của người ta, mà mình thì lắm chuyện để chém quá, để trong lòng không chịu được
Rep lại “Ui em ơi, anh bị cho leo cây rùi, có gặp được đâu”.
Huyền “Hic, sao thế ạ? Kể em nghe nào.” Rep “Để hôm nào anh lên anh kể một thể, lên nhà em ăn khoai hầy”. Huyền “Hi, hết khoai rồi nà, mùa ni có ngô thôi. E để phần, anh mà ko lên là e phạt đó nha”
Nhắn qua lại vài tin nữa rồi tắt máy ngồi nghĩ ngợi miên man. Huyền khó hiểu hơn nhiều đứa con gái đã gặp, đã yêu. Nhiều lần thấy nhơ nhớ, cũng định liều mạng thể hiện tình cảm, kiểu “Anh nhớ em” mặc cho em nó muốn hiểu thế nào thì hiểu nhưng may mà kiềm chế được.
Thứ tình cảm mù mờ, mong manh này để yên thì đẹp. Không ai bạo gan dấn thêm bước nữa thì đẹp. Giữ riêng và kín đáo kiểu nửa vời chắc cũng sẽ đẹp.
Có những vẻ đẹp mà càng với tay ra cố nắm giữ, nó càng vuột xa tầm mắt. Như thể trêu ngươi…
… Bây giờ đã cuối thu. Trời se se lạnh về chiều. Thời tiết mát ngọt như này không có người yêu là một tổn thất vô cùng to lớn.
Chiều nay có hẹn. Một cái hẹn rất trữ tình: đi coi chim. Người hẹn là bố em Thuỷ (cái em bắt mình ngồi thiền ở quán cà phê xong không đến). Ông chú này hay ghi lô đề chỗ quán nước cậu họ mình, vô tình thấy mình nuôi mấy con chào mào, bèn bảo ” Chơi làm đ.éo gì chào mào, bựa mô xuống nhà chú coi mấy con hoạ mi, thích thì chú để cho một con mà nuôi”. Mình vốn mê chim, lại thấy ông chú xởi lởi, nói chuyền suồng sã nhưng chân tình… nên gật đầu cái rụp. Mãi sau này mới biết hoá ra chú chính là papa của Thuỷ. Ừ, bố em thì sao?
Chú tên Đoàn, nhà ở Sơn Trung
, ngay ven sông Phố. Trước hôm xuống chơi, tiện thể xem chim cò thế nào, chú bảo mi cứ xuống nhà chơi cho biết, ta làm be riệu nếp ngâm nhung hươu rồi ngồi nghe chim hót nó mới phê. Rứa nha, xuống qua cầu Ngàn Phố
một đoạn thì gọi cho chú, chú phi xe ra đón.
Trời sắp xẩm tối mới đi làm về. Qua nhà mặc quả quần ngố, áo 3 lỗ, chân xỏ tông lào… nhìn rất đúng dáng dân chơi nửa mùa phố huyện
Cầu Ngàn Phố mới đây rồi. Dừng lại ven đường hỏi mấy bà đang cào lúa, một chị bảo a lão Đoàn hói á? Nhà trong làng nớ tề, hơi vòng vèo đó. Mình sợ lạc, nên rút a lô ra gọi cho “lão Đoàn hói”. Chú à, cháu … đây, đến nơi rồi, chú ra đón với. Ông chú nhiệt tình bảo chú ra ngay, cứ đứng đó…
5 phút sau thấy một quả rim tàu mù mịt khói lóc cóc đi ra. Chú Đoàn khoát tay “Đi theo chú, nhà gần ngay đây chớ có khó tìm lắm mô”. Chú chạy trước, mình bám theo. Con đường vào chạy qua bãi ngô xanh um, khung cảnh đồng quê thanh bình vãi. Nhà chú Đoàn nằm trong ngõ, ngay trước sân là chuồng bò, giếng nước, mấy cây mít, sát với gian bếp là dãy chuồng hươu tương đối bề thế.
“Vô đây, vô đây…”, chú vồn vã bảo tôi. Ngó vô, trên giường là một em gái đang ngồi coi ti vi (mặc quần cộc sát đơ, đùi trắng vãi). Thấy mình sắp bước vào, quần cộc lẩn nhanh xuống nhà dưới ( éo chào khách mới chuối)…
… Chú Đoàn kéo ghế bảo ngồi xuống đây làm cốc nác mới cấy đạ, à mà con Liên mồ rồi hè, xuống rang mấy củ lạc để anh và cha làm chén cho vui mồ.
Mình vội gạt đi, thôi thôi trời sắp tối rồi, bày vẽ làm chi chú.
Chú Đoàn bảo “Ở đây nhởi, ăn cơm xong rồi chú đưa quanh xóm đánh phỏm cho vui chứ về làm cái éo gì vội, mi thì…” rồi kéo mình xuống nhà dưới.
Nhà dưới là khu vực bếp núc nối thông với dãy chuồng hươu. Xoong nồi, chày cối, bu gà… nằm lẫn với đống lá ngô trông bừa bộn vãi.
Chú Đoàn bốc nắm lạc trong chum bỏ xuống bàn, với tay nhấc chai rượu trong kệ tủ, vừa lắc lắc vừa bảo “Cấy ni là ngâm nhung hươu đây”. Ngó thấy mấy lát nhung mỏng dính trong chai rượu trong leo lẻo, mình hỏi “Chắc ngâm lần thứ 28 rồi à?” Chú Đoàn trề môi ” Mô, mới được… 6 – 7 nước chớ mấy, chú nếm mà coi, còn ngọt lịm…”, rồi lấy chiếc đũa khều khều miệng chai, lôi ra 1 lát nhung hươu bé như tép tỏi trao cho mình. Hê, nhạt nhạt như nhằn mẩu cau khô, mình gật gù khen ngọt ngọt, nhung nhà nuôi được có khác. Chú nháy nháy mắt “Đã nói mà”.
Ngồi nhâm nhi một lúc thì thấy quần cộc lọ mọ xuống bếp cắm cơm, dáng đi thoăn thoắt, êm như mèo. Thấy mình có vẻ quan tâm đùi trắng, chú Đoàn bảo “Con thứ 2 đó, hắn học lớp 12. Con đầu đang đi lấy lá ngoài đồng với mẹ, chắc sắp về rồi!” Nghĩ thầm, không biết trai làng này đã bao phen đập nhau vì quả đùi trắng kia nhể?
Bất chợt chú Đoàn hỏi “À mà chú mi đã vợ con chi chưa hè?” (chắc thấy mình soi cháu nó kinh quá đấy mà). Mình bảo chưa chú ơi. “Rứa có người yêu chưa? Chắc có rồi hè, nhìn chú mi phong độ ri tê mà”. Làm tí rượu, mặt cũng đỏ và dày thêm vài li nên mình chả giữ mồm, bảo “Khó lắm chú ơi, con mình thích thì nó không thích mình, con thích mình thì mình đang mải thích con không thích mình… đâm ra chả đâu vào mô”. Chú Đoàn vân vê củ lạc, cười hề hề “Mày nói kiểu éo chi tau nỏ hiểu chi cả, he he”. Mình gật gù “Thì đa số gái mà cháu gặp bọn nó cũng thường xuyên không hiểu cháu nói chi cả”. Chú lẩm nhẩm “Chắc rứa”.
Chợt có tiếng xe đạp lạch tạch ngoài sân, ngó ra thì thấy một em gái đang đội loà xoà bó cây ngô trên đầu, mặt mũi không rõ vì lúc ấy đã xẩm tối. Chắc em Thuỷ…