Tranh thủ viết chút vì tối mai ra Hà Nội rồi, và tôi cũng muốn khép lại câu chuyện tình dang dở với nàng trong post tiếp theo.
Một mối tình mà ngay từ đầu tôi đã đặt quyết tâm ru ngủ chính mình, huyễn hoặc bản thân để mau chóng đạt được mục đích ( cái mục đích mà khi ngộ ra, tôi thấy mình cũng tầm thường như bao người khác) đó là cưới vợ chỉ vì thiên hạ đến tuổi này ai cũng phải lấy một người nào đấy làm vợ
Càng ngày nàng càng khiến tôi thất vọng. Và sau nhiều lần như thế, tôi lại phải trả lời câu hỏi của của chính mình : rốt cuộc tôi đã và sẽ yêu, sẽ gắn bó với nàng bởi cái gì đây? Ở quê, tôi không biết có bao nhiêu đôi lấy nhau vì lý do ” tâm hồn đồng điệu”. Cái khái niệm này vừa mù mờ về mặt ngữ nghĩa, vừa xa xỉ với nhu cầu thiết yếu của họ. Khi hai người cưới nhau, thứ người ta lo nhất không phải là anh ấy ( hoặc cô ấy ) có thực sự hòa hợp, đồng cảm với mình ở yếu tố tâm hồn, hay những đam mê cá nhân hay không – mà là về sống với nhau thì cả 2 kiếm sống như thế nào? Còn cảm xúc, tình cảm ư? Xúc chả xúc thì thôi, vợ mà nói không nghe, thích bật lại thì ông cho ăn quả vả, gói hành lý trả về nơi sản xuất cấm nói nhiều.
Tôi sợ rồi tôi sẽ buông xuôi mà chui vào cái hố tối om đã đã được đào sẵn như thế. Ở bên nàng, tôi không có cảm giác được chia sẻ. Những thứ tôi thích, tôi đam mê đều xa lạ với nàng. Khi nghe bản Canon rock, tôi có thể nhắm mắt chết chìm trong dòng thác âm thanh biến ảo đến ngộp thở. Đọc một bài viết, một câu văn hay trong sách tôi ngồi lặng vài phút để tận hưởng và suy ngẫm về ý nghĩa của nó. Những lúc như thế tôi không thể nói cho nàng hiểu cảm giác của mình, càng không thể chia sẻ và bình luận cùng nhau như bạn gái cũ của tôi vẫn thường vậy…Vì vậy, dù ở cạnh nhau nhưng tôi với nàng là 2 thế giới riêng biệt, đúng như các cụ vẫn bảo ” đồng sàng dị mộng”
Những khoảng cách không thể san lấp ấy được bồi thêm bởi rất nhiều pha xử sự rất khó đỡ của nàng đối với tôi, nên cuối cùng tôi đã quyết định chấm dứt tất cả tại thời điểm đó. Nàng đón nhận lời chia tay như một trò đùa của tôi, bởi nàng không tin tôi có thể nói ra điều đó một cách bình thản và lạnh lùng đến vậy.
..Như đã nói, trước khi yêu tôi nàng có rất nhiều vệ tinh, và hình ảnh quen thuộc của nàng hồi đó là vừa tiếp chuyện với đám bạn trai vừa mân mê cái điện thoại trên tay, chốc chốc lại chạy ra ngoài nhận cuộc gọi của một ai đó. Nàng nhận và trả lời tin nhắn liên tục, cái điện thoại cứ lấp ló dưới gầm bàn như trêu ngươi người đối diện. Sau này yêu nhau, tôi bảo ” Anh biết là em có nhiều anh tán tỉnh, nhưng có nhất thiết cứ phải trả lời cuộc gọi cũng như tin nhắn của tất cả cái đám ấy không?”. Nàng chống chế:
– Thì họ chỉ là bạn bè bình thường mà eng, họ gọi đến nỏ lẹ mình không nghe à? Bất lịch sự…
– Anh cũng có bạn nên anh hiểu chớ, nhưng khi em đã có bạn trai thì em phải xử sự khác em ạ. Anh thì không cho rằng những đứa theo đuổi mình đều là bạn, em phải phân biệt giữa bạn và người tán tỉnh mình chứ.
– Eng nựa, họ gọi mà không nghe lại bị nói là khinh người…Em chỉ coi họ là bạn bè vô tư thôi, chơ có ý chi mô…
– Nếu em nghĩ vô tư sao mỗi khi có ai gọi đến em không dám nghe trước mặt anh mà lại phải chạy ra ngoài ngõ nghe?
Nàng cúi đầu im lặng, tay vân vê vạt áo.
Lại phải nói về cái vụ nghe điện thoại này. Mọi người trên này có bao giờ chấp nhận người yêu mình rất hay tỏ ra lén lút mỗi khi chuông điện thoại gọi đến không? Hễ ai gọi, dù đang ngồi cạnh tôi và người nhà, nàng đều tất tưởi bỏ chỗ ngồi chạy như ma đuổi ra một góc vườn nào đó nói chuyện. Tôi hay nghe được loáng thoáng kiểu này ” A lô, ai đó hè? Eng ạ…dạ…để bựa khác eng nha, giừ em …”, ” Eng ạ, …quên răng được mà quên…sợ eng quên mất em thì có …hi hi…”.
Ngồi trong nhà mà lộn cả mề. Bực nhất là thằng nào gọi tới cũng ngọt nhạt ” Eng ạ…”. Thằng ôn ấy tên gì thì gọi tên nó luôn, có phải người yêu đâu mà xưng hô kiểu thân mật ấy. Một bữa tôi đến nhà, nàng đang tắm, điện thoại xạc pin để trên tủ. Nghe chuông tin nhắn, không cưỡng nổi tò mò cũng như những bức xúc bấy lâu, tôi mở ra đọc.
” Anh cũng muốn đến nhà em chơi lắm, nhưng sợ anh trai em nà. Em đừng bùn nha, thứ 7 ny mình sẽ được bên nhau rùi, em nhớ mặc áo dài tay kẻo đen da na. Iu vợ nhìu nhìu”.
Sốc toàn tập. Bẽ bàng và choáng váng, ngồi lặng người không hiểu chuyện gì nữa.
Thở dài ngao ngán, tôi lôi đt của mình ra lưu vội số đt kia, rồi del tin tin nhắn. Lát sau nàng đi lên, tôi không thèm ngước nhìn, mắt ngó lơ mơ màn hình tivi.
– Chi mà mặt mày ủ ê rứa eng? Hay mới bị ai lừa tiền..hi hi..
Điên thật, bị lừa tình em ạ. Đời anh ca này là ca đầu tay đấy.
– Ủ rủ chi mô, lúc chiều đá bóng về giờ vẫn hơi mệt…
– Ai nhủ eng đá chi lắm nà.
Ngồi bla bla một lúc, cái đt lại có tin nhắn. Chắc ku kia ko thấy trả lời nên nhắn hỏi lại. Nàng liếc nhìn tôi rất nhanh rồi mở đt ra đọc. Rồi lại bấm bấm trả lời. Tôi vờ bình thản hỏi han, tán phét linh tinh cho nàng thoải mái, khỏi cần đề phòng mà tập trung đong đưa với ku kia.
Nhìn vẻ mặt vừa hơn hớn vừa hơi lén lút của nàng khi đọc và trả lời tin nhắn, tôi đắng nghẹn trong cổ. Không bộc lộ cảm xúc, cố nặn một bộ mặt tỉnh queo, tôi ngồi coi mấy trò chơi nhí nhố trên truyền hình, trong khi nàng vẫn mải mê nhắn nhót…
– Thôi buồn ngủ quá, anh về đây.
– Năng sớm mà eng.
– Uh, mệt quá, ngủ sớm mai còn dậy đi có việc.
– Rứa à, eng về nha…
Hừ, ” eng về nha”, nghe cứ như đuổi khách. Ừ, eng về để cô còn tác nghiệp cho tự nhiên…