Thấm thoắt cũng đã đi qua gần hết kỳ 1.

Sau những trận chiến huynh đệ tương tàn, tình hình phòng 212 dần dần trở nên ổn định hơn. Có lẽ đánh nhau mãi cùng chán (vì cuối cùng thằng đéo nào cũng đau), anh em thống nhất thay đối đầu bằng đối thoại, cùng nhau thực hiện phương châm 4 tốt: đồng chí tốt, bạn bè tốt, đối tác tốt và đồng dâm tốt!

3 chữ tốt kia dễ hiểu rồi, còn đồng dâm tốt nghĩa là gì? Tức là thằng nào nhìn qua cửa sổ sang dãy C2 thấy gái cởi truồng tắm lập tức phải báo ngay cho anh em biết để cùng hóng, tuyệt đối không được im ỉm thưởng lãm một mình. Như vậy gọi là ấu dâm, tức dâm kiểu con nít, tội này phạt trùm chăn ngửi bít tất (loại đi 3 tuần chưa giặt) một tiếng.

Tuy nhiên một số thành phần cá biệt khác vẫn tồn tại những thói xấu (ăn mẹ vào máu rồi). Ví dụ thằng Hợp móm (quê Hà Tây), tính bẩn mãi không sửa được, nên anh em họp kín lấy ý kiến biểu quyết nhằm ra sắc lệnh trừng phạt.

Chuyện kể rằng trong lúc đời sống anh em vô cùng khốn khó, riêng Hợp vẫn túc tắc sinh hoạt theo lối của mình giữ bo bo, của người ta lấy mo mà xúc. Hợp có 1 hộp sữa Ông Thọ ém kỹ trong đáy rương, cứ đợi anh em tắt đèn ngủ hết mới lọ mọ trèo lên giường âm thầm chui vào màn, lôi sữa ra chấm bánh mỳ nhai nhóp nhép rất gợi đòn.

Anh em họp kín ở tổ xong, đợi Hùng lên thư viện học buổi tối mới bắt đầu ra tay. Thằng Thuật ( tên tục là Thuật cặc bò, vì trym dài) hò một thằng nữa, cùng nhau lôi cái rương Hùng victor xuống. Một màn ảo thuật biến ảo diễn ra. Hai ảo thuật gia bê rương lên cao rồi xoay trái, xoay phải, lộn ngược, lộn xuôi hơn mấy chục vòng, để đảm bảo hộp sữa Ông Thọ trong rương chảy ra quần áo, sách vở khổ chủ.

2 thằng cứ vừa lắc vừa chửi cái rương “Này thì sữa này…. Này thì bánh mỳ này… !!!”. Xung quanh khán giả vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.

Kết thúc, anh em trở về vị trí chuẩn bị để nghe Khoa điên ngâm thơ, nghe Biển thần địt oánh rắm và tất nhiên…. xem Hùng victor đau khổ.

15p sau Hợpg lễ mễ về phòng. Vào đến cửa chàng vẫn huýt sáo bài gì mà “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay, non nước vẫy chào lòng ta mê say…”. Đoạn chàng nhảy tót lên giường, mở rương cất sách vở.

Một trần chửi xối xả vang lên. Tất nhiên là chửi đổng “Dkm thằng mặt lờ nào làm đổ… lọ mực của tao ra hết quần áo, sách vở. Dkm bố mà biết được bố cho đi nạng luôn”.

Anh em ban đầu còn vờ vịt không biết gì, sau thấy nó chửi hay quá, lại buồn cười vì sữa thì đéo chảy mà chảy lọ mực… nên cười um lên. Cái trò càng cố nhịn thì lại càng cười to hơn, đểu vật. Có thằng cười ngã lộn cổ xuống sàn vẫn không ngậm được mồm.

Giải quyết êm xuôi vấn đề Hợp móm, anh em tắt đèn lên giường nghe Khoa điên ngâm thơ.

Lại nói về Khoa điên. Kể từ lúc anh em khám phá ra tài năng trung tiện tuyệt vời của Biển, Khoa tỏ ra ức chế hẳn (vì có đối thủ không đội trời chung). Từ dạo đó, mỗi khi phòng tắt hết đèn, Khoa mới lảm nhảm đọc được một câu là ngay lập tức giường bên Biển thả ngay một quả rắm.

Khoa đọc “Có phải em là thiên sứ đời ta…”, Biển sẽ đệm cái “bọp” rất đanh thép. Khoa chửi “ Đkm thằng chó này… vô duyên!”. Đợi anh em cười rung cả giường xong, Khoa` đọc tiếp “Để tim anh ngàn lần hóa đá…”. Biển chỉ chờ có thế, thả cái “bọp” rất khớp với ca từ. Khoa chửi um lên “Thằng mất dạy, đồ vô văn hóa”.

Mình thò cổ khỏi màn bảo “Anh đừng chửi nó, nó đánh dấu chấm câu cho thơ anh còn đéo gì nữa”. Khoa chửi luôn “Chấm chấm cái lol nhé. Tao đéo hiểu sao trên đời lại có thằng bựa như thằng Biển nông dân này!”

Biển tỉnh bơ bảo “Dm em xin lỗi, tại em thấy thơ bác hay quá mà thiếu hòa âm, phối khí, nên…”. Khoa cắt ngang “Phối phối cái mả cha mày, có mà giao phối í… địt mẹ mất cả hứng bố mày!”, rồi đọc tiếp khổ còn lại.

Nói chung đó là cặp bài trùng bất đắc dĩ. Một bên “nghệ thuật vị nghệ thuật” là Khoa , tức sáng tạo nghệ thuật chỉ vì lòng đam mê nghệ thuật. Một bên “nghệ thuật vị nhân sinh” là Biển, nghĩa là tạo ra rắm để phục vụ tiếng cười của anh em. Mình hay trêu “Trời đã sinh ra Khoa sao còn sinh ra Biển?” Khoa bảo “Tao nghi thằng chó ấy hở van đít. Sau này con nào vớ phải nó quá nhọ cho một cuộc tình”.

Nói đến tình tiện thể kể luôn. Hồi đó hay đá giải trườn. Trong đám cổ động viên có em Thìn chuyên phục vụ nước nôi, cam quýt cho đội. Em Thìn quê Quảng Ninhh, cao to, béo khỏe, mông ra mông, ngực ra ngực, rất đam mê bóng đá. Lạ cái là đội có 11 thằng trên sân, nhưng chỉ réo tên mình mà hét. “Anh H, anh H… sút đi anh H!…”. Thìn thua mình 2 tuổi nên gọi anh.

Đá xong em Thìn hay bóc quýt đút cho mình ăn, anh em trong đội rất gato. Mình thì éo thích, chỉ quý quý, em Thìn đút cho ăn cũng không từ chối vì tay mình bẩn, với lại tiện thể muốn bọn kia ghen tỵ cho vui.

Nhưng trên sân thì được, miễn ý kiến. Đi học em Thìn cứ nhăng nhẵng bám sau như cái đuôi. Mình đã cố đi thật nhanh (từ ktx lên trường khoảng 2 cây) để tránh mặt, Thìn với bạn đi sau cứ gọi thảm thiết như gọi đò anh H ơi, anh H ới! Mịa khó chịu vãi đái. Cái trò khi đã không thích mà đối phương cứ sán vào là đâm ra ghét luôn ( ngày đó ngu thế không biết). Bọn ở phòng có đứa khích “Dm con ấy xôi oản ngon vãi ra, đéo phải tay tao…”. Mình bảo “Nhường đấy, của mày cả xông vào mà húp”. Thằng bạn cứt thở dài “Nó đéo thích tao mới đen”.

Lên năm 2 Khoa chuyển hướng từ em Hiền béo sang em Thìn. Khoa bảo “Con Hòa chỉ được cái hàng to, còn nữa chả được nết đéo gì”.

Sau một thời gian dùng khổ nhục kế, cộng với tài xuất khẩu thành thơ, Khoa chính thức tán đổ em Thìn. Mỗi lần chơi đêm về, Khoa hay báo cáo tình hình tác chiến. Hôm thì “Cầm được tay nó rồi chúng mày ơi, dkm tê hết cả rốn!” Vài hôm sau đầu tóc ướt rũ (chắc dạo mưa về) ôm cổ thừng thằng hét to “Sờ rồi! Sờ được vếu rồi nhé!”. Anh em tò mò hỏi sờ như nào? Khoa nhắm nghiền mắt diễn tả “Thì tao cứ đè ra hôn nhưng nó giãy ra, trượt tay thế đéo nào mà tao bóp được phát vào vếu… Ôi dm…xôi nó phải cỡ 5 nghìn”.

Mấy thằng đần thối mặt tưởng tượng. Có thằng bắt đưa tay ra cho nó thẩm, xem đúng mùi gái không hay lại bốc phét. Thằng Thuật cặc bò hít hít tay Khoa xong nhăn mũi bảo “Dm tao nghe mùi mắm tôm!”. Đứa khác hùa theo “Hay là… hay là…. anh bốc nhầm con mẹ lọ mắm của nó rồi?”. Khoa vênh mặt “Điên à, ở trên thôi, làm đéo gì mà nhanh được thế!”.

Cả đám thất vọng làm bộ thở dài “Ối giời…. tưởng dư nào! Đêm mai cố gắng bốc cho được nhé!”. Khoa chửi địt mẹ toàn bọn mất dạy, người ta yêu trong sáng, tôm đéo gì mà tôm!

Phần 5 http://boygia.com/truyen/nhung-chuyen-bua-thoi-sinh-vien-hang-khung-cua-thuat-va-van-de-chao-luoi/