Sáng nay Vinh đi tế họ thay ông già. Ông già Vinh hôm qua làm đôi chén, huyết áp 220 nên nằm nguyên một cục, thi thoảng thò cổ khỏi chăn ho vài cái báo hiệu vẫn còn sống, tiện mồm khò khè bảo Vinh “Mày đi hộ bố cái, nhưng ăn mặc cho tử tế vô. Đi mô cũng như thằng đi chăn vịt, người ta cười cho mất mặt tao!”

Vinh ném điếu Thăng Long loại bao mềm 10k/gói, quay sang hỏi “Rứa có phải bỏ phong bì chi không?”. Ông già lầm bầm, không, tế họ thì đến thắp hương rồi về, tiền nong gì. Mà nhớ đi giày vô cho lịch sự. Ai hỏi thì nói bố mệt. Đừng nói mệt do uống diệu nghe chưa?

“Nghe rồi, bảo bố uống bia”. Vinh nhấm nhẳng. Ông già lừ mắt nói dốt vừa vừa thôi, mệt là được. Vinh dạ, mệt do không uống chi cả!

Đóng bộ xong, Vinh rút điện thoại gọi ô tô con đến đón. Xe thuê khứ hồi 3 loét. Đi xe cho sang thằng người. 3 loét kể hơi mặn, nhưng nghĩ đến cảnh lão trưởng họ tóc bạc chạy đứt cả quai dép lao ra vồ vập bắt tay Vinh thấy giá đó hợp lý.

Vinh tên đầy đủ Kỳ Vinh, bạn bè gọi hay gọi với hỗn danh Kỳ bắc. Năm nay 3 xịch có lẻ, Vinh không yêu ai và cũng không con điên nào yêu Vinh. Đôi khi ra đường ngó thấy mấy em tin tin mông to, ngực nở Vinh cũng khao khát có một đứa để ôm nhưng bọn ấy theo Vinh là để phang phịch thì tốt, yêu đương đéo gì lũ đầu đất. Thi thoảng ở chỗ làm, vật quá thò tay sờ ti con kế toán già phát. Con này gái ế nhưng ế có chủ ý, tức là ế do nó ngon quá đếch thằng nào đủ tầm với tới (nó nói thế biết đéo đâu được). Lần nào cũng rứa, sờ ti xong con kế toán lườm lườm nói đồ mất dạy, muốn sờ thì đi yêu một con mà sờ. Nốt lần này thôi nha!

Ti con này như mớ giẻ rách, toàn hàng độn báu éo gì, nhưng giữa quần hùng toàn đực rựa dân công trường thì nó là hàng hot những lúc thiếu hơi gái. Vinh cũng nói nốt lần ni thôi, lần sau anh sờ chỗ khác, rồi chạy ra hàng nước mua gói hướng dương dúi vào tay nó. Nó cười hi hi rất dâm và gợi. Vinh chửi thầm đệt mẹ thảo nào ế lòi.

Xe dừng trước ngõ nhà trưởng họ. Vinh với tay bảo thằng lái bóp tràng còi cho nó hoành. Quả nhiên sau 3 phát còi, bố con lão trưởng họ khép nép đi ra, cười tươi như hoa cải cúc nghênh đón.

Xuống xe, Kỳ Vinh quát thằng lái đi đâu uống nước rồi tí anh gọi đến đón. Trưởng họ bắt tay chặt rồi hỏi xe mới mua à? Ngon ghê! Vinh nháy mắt không nói gì, ra vẻ biết thế là được, hỏi éo gì cái xe cỏ tầm thường. Xong bảo bố cháu không uống chi cả nhưng mệt không xuống được. Trưởng họ gật gù nói rứa à, rứa à, tiếc hè rồi mời vô nhà uống nước đợi làm lễ.

Ngồi uống nước chè, ăn trầu Vinh vừa soi xem có những ai quen mặt hoặc thân thích không để bắt tay. Mịa, họ hàng đông vãi cả đái éo biết hết tên tuổi, quan hệ. Đang khoanh tay đứng ngó chuồng bồ câu trước sân thì có ai đó chen sau lưng. Quay lại. Trước mặt Kỳ Vinh là một con bé lạ hoắc, tướng tá cao ráo, mặt trầm trầm nhưng dễ thương, lông mi dài và cong vút như búp bê.

Sựng người 3 giây, Kỳ Vinh thấy mồ hôi lấm tấm rỉ ra cả trán. Mẹ, con cái nhà ai trong họ mà mình đéo biết nhỉ? Định quay sang hỏi ông chú họ, coi nó con ai, ở nhánh nào, vai vế kiểu chi nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Hỏi lão lại bảo đồ háu gái mặc dù mắt lão cũng sáng con mựa nó rực lên khi con bé cầm khay trầu lướt qua.

Ngó lại lần nữa, Kỳ Vinh há hốc mồm thán phục ông trời sao lại cấy cho con bé này hàng lông mi dài, cong và diễm tình thế không biết. Nhìn mắt nó vui vui là, tuy xét tổng thể  khuôn mặt éo có gì xuất sắc lắm. Mịa, anh hùng hào kiệt tự cổ chí kim khối thằng chết chìm trong vũng trâu đằm –  nhiều khi chỉ bởi đôi mắt ma mị như kia đây.

Đang tư duy một cách đầy tính triết học, bất chợt gặp thằng anh họ trong đám đông mò mặt ra. Ông nội thằng này với ông nội Vinh là 2 anh em ruột. Nó thuộc vai trên, lẽ ra Vinh gọi anh, nhưng nhìn nó dúm dó, khổ khổ nên tiện mồm Vinh xưng anh luôn, dần dần nó cũng tự nguyện xưng em.

Chìa tay bắt, giật giật vài cái như gà động kinh, Vinh quay sang hỏi “Mày có biết cái con áo đen kia ở đâu rơi xuống không?”. Thằng anh họ viu một lượt, xong nói à con mông to nớ chi? Biết, biết. Nhưng răng anh? Vinh bảo “Anh ưng”. Anh họ cười he hé, nói ưng thì xông vô mà húp thôi, hình như đéo họ hàng chi.

Ông chú họ ngồi canh nghe thấy, bèn chen vô, bảo “Để tau coi mồ, ông nội hắn là con một ông, ông đó gọi bố của một ông khác là bác, mà ông bác này cùng với ông nội của ông nội sinh ra ông nội của mày là anh em con chú con cô. Địt mẹ họ hàng chứ còn chi nữa”

Vinh nghe xong chán hẳn. Liếc em nó phát nữa. Móa, càng nhìn càng yêu, bèn quay sang vớt vát “Chú trình bày rối rắm quá, nói lại coi, lỡ đéo phải họ hàng thì sao?”. Ông chú chắc đang phê diệu, rút cái bút bi trên túi áo ra vẽ vẽ lên mặt bàn  sơ đồ gia phả.  Xong phân tích “Giả dụ gọi mày là A, con mông to kia là B, ta có bất phương trình A+B . n mũ 5 = X. Vậy thì X sẽ bằng căn bậc 3 của …”. Vinh ong cả đầu bèn gắt “Thôi, nhanh cho nó vuông là có họ hàng hang hốc chi không?”.

Ông chú quẳng bút, bảo địt mẹ tao chịu rồi, cái này mày nên gọi điện hỏi giáo sư sử học Lê Văn Lan xin tư vấn may ra mới chuẩn.

Thằng anh họ nhe bộ răng đen kịt (chắc bắn thuốc lào nhiều) cười khe khé “Đã nói rồi mà, họ hàng mô ra. Em vốt anh múc thật lực! Mà kể cả họ xa cũng chén tốt, sao phải xoắn!”

Kỳ Vinh nghe thế vui sướng trong lòng, lôi ngay bao Man bờ rô ra mời thằng anh  một điếu. Chuyện trò một lúc, hóa ra con bé này nhà gần đấy, cũng có tí gọi là dây mơ rễ má với nhà trưởng họ, hôm nay có lễ nên sang giúp việc vặt.

Lúc này đã gần trưa. Trưởng họ đề nghị mọi người tập trung trước gian nhà thờ họ để tiến hành làm lễ tế. Phải đến gần trăm mạng, già trẻ gái trai đủ cả, đa số Vinh không quen mặt.

Rì rầm chừng 15 phút thì xong, đến tiết mục châm hương, lạy 3 lạy rồi lui ra sân ngồi đợi tới giờ uống diệu. Trong đám hỗn mang ấy Vinh nhìn mãi éo thấy kiều nữ áo đen lên thắp hương. Chắc họ hàng xa quá, lại thân gái đái không qua ngọn cải cúc nên bỏ qua mấy cái nghi lễ khánh tiết này.

Châm nhang xong, tiện mồm Vinh lẩm nhẩm khấn, cúi xin tổ tiên năm nay đời lên hương, tốt nhất cuối năm cưới được con vợ ngon, ngoan, ngu ngu tí cũng được. Miễn 3 vòng căng khét lẹt. Cầu xong, bát hương chợt bùng lên. Vinh nghĩ thầm mịa thiêng thế. Hàng về rồi đây!

Quay sa sân ngồi vào bàn chuẩn bị uống diệu, chợt thấy áo đen đang len lỏi bê mâm ra, Vinh trờ tới bảo để anh hộ một tay, đồng thời ngây mặt nhìn thẳng vào mắt em nó. Áo đen mỉm cười bẽn lẽn hai má đỏ bừng rồi quay vội mặt đi. Tự nhiên tim Vinh loạn nhịp, thân thể rã rời như phê diệu.

Cỗ bàn cũng không có gì. Chai diệu gạo, chục nem chua, đĩa nộm, đĩa thịt gà, bát canh măng và đĩa xôi. Đang gắp thì trưởng họ cầm ly diệu đi tới chúc từng người. Đến chỗ Vinh, lão vỗ vai nói to “Đây là cháu Vinh, con chú X, hồi trước thi đại học là thủ khoa của khoa. Học giỏi lắm, lẽ ra dừ cũng phải có vai có vế rồi, nhưng số hắn chưa gặp thời….cháu hè!”

Mọi người nhìn Vinh, mặt ai cũng ra vẻ vừa ngưỡng mộ vừa thương tiếc một tài năng nhưng lẹt đẹt. Trong không khí đầy cảm xúc, suýt nữa Vinh đã khóc khi nghe những lời này. Liếc sang bàn bên, áo đen của Vinh đang thò tay ý tứ móc thịt gà dính răng, xong len lén chùi vào gậm bàn. Phong thái tự nhiên và nhã nhặn vô cùng. Trong lúc hưng phấn và cảm kích, Vinh định cầm ly mò sang nâng cốc với áo đen, nhưng nghĩ sao lại thôi.