Quay trở lại năm thứ 3 ở ký túc. Như đã biết, gái Mễ Trì đông như quân Nguyên, nhưng tỉ lệ cá sấu chiếm non nửa. Mà thời đấy ăn mặc quê vãi cả lái, mốt phổ biến quần ly ống rộng, chân cẳng mông đùi éo thấy đâu toàn thấy vải vóc bay phấp phới theo từng nhịp bước.

Hai năm đầu coi như vứt đi, yêu đương chả đâu vào đâu. Cứ đang tán dở em này lại ngó sang em kia, lườm rau gắp thịt cuối cùng tạch mẹ nó cả đôi, chán không để đâu cho hết. Năm đầu được em béo cùng lớp thích, em này thì xôi oản, hàng họ phát ngốt nhưng mình không ưng.

Sau này nó chuyển sang yêu Hoan điên mình hay hỏi Hoan “Khai thật đi, anh đã làm nháy nào chưa?” Hoan rầu rầu bảo “Đéo đâu, tao yêu hương yêu hoa thanh cảnh là chính. Ai lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn…”. Năm 4, em béo bỏ Hoan điên, nhảy sang yêu một thằng cũng cùng lớp. Hoan nhà ta bất mãn làm câu “Địt mẹ con ấy vếu to vãi lồng, tao ngủ toàn ốp mặt trên vếu nó ngủ phê lòi”.

Anh em nghe vậy xúm hết cả lại khai thác, thằng Hùng còi thao láo mắt hỏi “Rồi… sao nữa anh?” Hoan sợ bí hớ bèn chép miệng “Chỉ thế thôi”. Mấy thằng không chấp nhận câu trả lời vô trách nhiệm với khán giả này, quyết bắt Hoan khai bằng được các công đoạn tiếp theo “Chỉ thế thôi á? Đéo tin! Anh đã làm gì với lọ mắm của nó chưa?” Thằng khác cười hô hố reo lên phấn khích “Ối giời ôi, cái ấy của nó như cái bàn là Liên Xô… Hoan chịu thế đéo nào được”. Hoan lèm bèm chửi địt mẹ chúng mày toàn bọn mất dạy, tao thề đấy, chỉ úp mặt vào vếu ngủ. Nói điêu cả họ tao chết tươi luôn!

Hoan mà thề thì thôi, anh em không nỡ ép thêm. Vì thề mà không tin thì Hoan chửi cả họ nhà thằng nào còn trêu tiếp, điêu vãi.

Đầu năm 3 mình để ý em gì lâu quên mất tên rồi. Em này quê Lai Châu, học năm 1, da dẻ trắng trẻo, cao ráo, hình như Hương hay Hường gì đó, thôi gọi bừa là Hương cho tiện. Nói là để ý, vì khi ấy cũng chỉ thích thích kiểu tò mò, muốn thử cảm giác cầm tay và ăn cháo lưỡi nó ra làm sao (mịa bọn phòng bên toàn kể chuyện cháo chiếc với gái làm mình thèm nhỏ dãi, ngu ngơ đến mức còn hỏi chúng “Thế hôn nhau nước dãi ra có tanh không? Không thấy ghê à?”, tồ vãi).

Hẹn hò mãi rồi cũng rủ được em Hương sang sân Ngoại ngữ hôn nhau. Sân Ngoại ngữ chú nào ở đó chắc biết, nó có một ngách nhỏ thông với ký túc Mễ Trì.(gái trường này xinh vật vã, éo như đàn cá sấu chỗ mình). Buổi tối mùa hè em Hương mặc váy hoa mỏng, thẹn thùng đi bên mình, vừa đi vừa nấp như sợ ai thấy. Đi sắp đến nơi, nhìn thấy khung cảnh hoang vu mờ ảo quá, em Hương hỏi “Đi đâu thế anh?”. Mình chỉ sợ em ấy bỏ về mất nên trấn an “Thì… ta cứ đi…. loanh quanh cho… mát…”. Giọng mình nghiêm túc và lạnh lùng nên em Hương tin liền (mình được cái mặt lạnh, nói đùa cũng éo ai nghĩ đang đùa, đến khi nói thật thì bọn nó lại tưởng bây giờ mới đùa đây).

Trời mát mẻ, màn đêm tĩnh lặng, ngồi xuống ghế đá mà tim mình như sắp rụng. Trời ơi, mùi con gái mới quyến rũ làm sao. Thơm thơm hương dầu gội, phảng phất mùi phấn hay lăn nách gì đó éo rõ…cộng với mùi cơ thể ngai ngái….làm mình nhũn hết cả người. Nhưng đến đây bắt đầu nảy sinh vấn đề, đó là làm sao để chu mỏ vào nhau một cách tự nhiên nhất? Chẳng lẽ im im rồi rình lúc em ấy không để ý… tóm cổ dí mồm vào? Éo được, như thế thô quá, không giống phim mấy.

Ngồi bẻ cành nhặt lá, đong đưa à ơi chán chê mà vẫn chưa tiển khai được, mình bắt đầu sốt ruột (toàn lo em ấy bỏ về mất). Điên thật, sao bọn kia kể chuyện hôn nhau dễ thế, chúng nó hay bảo “húp soàm soạp”, nghe mà thèm. 10 phút nữa lặng lẽ trôi qua, lần này lấy hết can đảm, lấy tay chạm nhẹ lên má em Hương rồi từ từ kéo đầu em nó lại sát. Khi hai bờ môi chỉ còn cách nhau 3 cm thì đột nhiên em Hương hỏi câu tỉnh quẹo “Định làm gì thế?”. Mình buông vội ra, gãi gãi tai cười chữa ngượng “Tóc em thơm thật đo! Mới gội lúc chiều à?”. Hương im lặng một cách khó hiểu càng khiến minh hoang mang. Bỏ mẹ rồi, chắc chưa đúng bài của nó nên em í phản ứng, ngu thật!

“Thôi về đi!”. Đang nhắm hờ mắt miên man nghĩ cách khởi động trở lại, chợt nàng đứng lên giục. Mình ngồi nghệt một lúc vì tiếc rẻ, nhưng thôi, hôm nay coi như một màn tập dượt. Cơm chưa ăn gạo hãy còn, sao phải xoắn.

Thì quả nhiên đêm thứ 2 hôn được thật. Lúc bẻ cổ nàng sang phía mình, nàng gắt gỏng cái gì đó trong cổ, nhưng mình nhanh chóng bịt miệng nàng lại bằng nụ hôn nhanh như ăn cướp. Tả thế nào nhỉ? Vị nó hăng hăng, mặn mặn ngái ngái như ăn trứng rán ngải cứu (mịa thằng nào vẫn bốc phét rằng nó “ngọt ngào”, đúng là thơ ca éo tin được bố con đứa nào hết).

Lần đầu hôn kể cũng thích phết. Cứ cạp cạp như ta hay gặm ngô luộc đến đâu thì đến, thi thoảng buông ra quẹt miệng vào vai áo của nhau cho khô nước dãi (một cử chỉ rất kém lãng mạn, éo giống trong phim tí nào). Mà công nhận hôn rất dễ gây nghiện. Bằng chứng là đã hôn rồi thì không dứt ra nổi. Thậm chí mấy bà đi bộ thể dục lượn qua ngay trước mũi mà vẫn kệ, miệng ngoạc ra như cá dính lưỡi câu, không tài nào gỡ nổi.

Như thế khoảng gần tiếng thì bắt đầu khô cổ. Cả hai im lặng không nói với nhau nửa lời (ngại đây). Ngồi một lúc cho lại hồn rồi… về. Đi đường nàng nhéo sườn bảo “Cắn người ta sứt cả môi đây này!” Mình cười bảo anh cũng sứt đây này.

Yêu nhau được vài tháng thì chia tay. Mà cũng chả rõ lúc đấy yêu hay thích nữa, nên không tính đó là tình đầu. Tình đầu với em lớp 12 mới thực sự đáng là tình đầu…(cơ mà nghỉ phát quảng cáo tí đã, kể sau)…