Hồi trước chia tay ex, nghĩ thầm chắc sau này mình sẽ lấy một em ngon lành hơn ex làm vợ. Nhưng đúng là phú quý giật lùi, càng tiếp xúc nhiều càng phải ngấm ngầm đau đớn thừa nhận tất cả chỉ là lý thuyết. Sau ex, các mối tình chỉ là những con số, thậm chí bây giờ nhiều khi éo cả nhớ tên đứa mình từng “yêu” Đa số khi ngồi với các em, mình không phải chính mình nữa, vì không được nói thứ mình thích, say mê hoặc quan tâm. Có ngứa mồm nói ra các em cũng éo hiểu để vỗ tay khen hay, thậm chí có em tròn mắt hỏi “Anh đang nói cái chi rứa?”

Ex khác hoàn toàn. Trong mắt nàng, hình ảnh mình có phần sáng sủa, nói là có tí ngưỡng mộ cũng được (éo hiểu vì sao nữa, chắc tại trình chém của mình tốt dù khi ấy trên răng dưới củ cải, gia tài như đã nói có con rim cũ và quả điện thoại đen trắng sáng sạc đầy trưa sập nguồn).

“H. đâu?” Tiếng bố nàng giật giọng từ nhà trên.
“Dạ”. Nàng cuống cuồng.
“Lên đây bố bảo chuyện này!”

Ôi thôi chết tôi rồi! Tim mình đập 192 nhịp/p khi nghe câu “bảo chuyện này”. Chuyện éo gì nữa, chắc tổ chức lên lớp dìm hàng mình. Bố nàng nguyên là công nhân lao động xuất khẩu ở Đức về, to như con gấu, riệu uống bằng bát, tính nóng như lửa. Mình biết có biến, bèn lảng ra ngõ, ngồi bên bờ rào hút thuốc. Mịa, đó phải nói là những phút giây lịch sử, như thời khắc ông gì tên Thọ của ta ngày xưa đàm phán hiệp định Pari với Kít sing giơ.

Mình khi ấy cũng chán mình lắm, nói gì bố nàng. Con gái người ta phơi phới, cao to xinh xắn, học hành đàng hoàng, tự dưng gả cho thằng đéo có chút gì bảo hành tương lai, nhà nó lại xa tít tắp mãi nơi éo đâu… gả cho nó có mà mất trắng con gái. Nhưng mình vẫn tự tin vào tình yêu nàng dành cho mình, cái đó bố nàng không giết được.

Đốt 4 -5 điếu thuốc, kiến đốt sưng cả chân, mãi sau gần tiếng nàng mới lò dò đi ra, thần sắc chao đảo. Không nỡ hỏi, đợi nàng tự khai thì hơn.

Không có gì mới, nhưng điều khoản bố nàng đưa ra rõ ràng hơn: 1 là ở nhà xin đi dạy, 2 là cho tìm việc Hà Nội như nguyện vọng – nhưng phải cắt đứt với thằng H (tức mình). Nàng bảo với mình “Em chọn cách 2 rồi”. Mình ném điếu thuốc, trợn mắt: “Tức là ở HN và… bỏ anh?”. Ex tát nhẹ vào má, nói từ từ đã nào, chưa chi đã sửng cồ với em, trước mắt cứ nghe theo lời bố đã, anh và em phải rút vào vòng bí mật một thời gian cho bố lắng xuống rồi tính sau.

Mình bảo, thế bố em nói gì về anh? Ex buồn thiu, lí nhí với giọng đứt quãng. Thì đại ý là anh chưa có gì trong tay, quê lại xa, nhà cửa ngoài này không có. Mình cắn môi thở dài. Hỏng rồi, bao nhiêu công sức nàng vun vén, chăm lo cho mình trở về với cái máng lợn rồi!

Buổi trưa. Mình và cu em nàng đèo nhau ra phố mua can bia hơi về nhậu. Nó nói mẹ em có vẻ quý anh phết, nhưng trong nhà tiếng nói của mẹ… không bằng bố, nên ca này khó rồi đại ca ơi!
Ăn trưa xong, có người họ hàng nhà nàng gọi điện tới báo tin ông nội nàng ở Hà Tây ốm nặng, khả năng đi về miền cực lạc là rất cao. Bố nàng ra lệnh cả nhà lập tức chuẩn bị hành lý lên đường.

Mình chở nàng, mẹ nàng ngồi xe xe cu em, còn bố nàng đi xe khách. Quê nội ex ở Hà Tây, mạn gần Hà Nam, đi lên Vân Đình hơn chục cây (chỗ này vịt quay, vịt nướng với cháo vịt ngon phết).

Vào nhà nội, thấy mọi người tụ họp khá đông. Trên giường, ông nội nằm thở khò khè, báo hiệu sắp đi gặp tiên tổ đến nơi. Bố nàng quát sao không chở ông đi viện? Bà nào đó lí nhí phân bua, hình như nói… sợ ông yếu quá rồi, đưa đi viện mất nhiều tiền mà cũng không qua khỏi (lại phí tiền).

Bố nàng kiểm tra xong, gọi mình (giọng rất vang): “H đâu cháu???”. Mình trờ tới éo hiểu chuyện gì. Bố nàng chỉ vào ông nội, hỏi:”Cháu có bế được ông lên xe không?” Mình sờ sờ vào người ông nội (xem ông có nặng nữa không để lượng sức). Sau khi thấy tương đối nặng, mình dõng dạc và quả quyết:”Dạ, bế tốt!”.

Mịa, hồi ấy mình gầy, chỉ lo đánh rơi ông xuống đất thì vỡ mồm. Ông nội nàng ốm lâu chắc không tắm nên có mùi hương vô cùng tao nhã, mình phải thở bằng mồm lúc gồng sức bế ông ngồi sau xe máy. Mùi mồ hôi lưu cữu, mùi dầu gió Phật Linh, mùi nước éo gì đó không tiện liệt kê… cộng hưởng lại thành thứ mùi mà các nhà dược liệu học gọi mẹ ra là “mùi người ốm” khiến mình nôn nao như say xe.

Rồi cũng dân độ được ông nội lên xe đi viện. Mình ngồi sau ôm chặt, bố nàng lái. Chỉ sợ rời tay một chút ông ngã cái rầm xuống đường, vì người ông oặt oẹo như phê thuốc. Trên đường di lý ông, cứ thắc mắc mãi sao lại gọi mình áp giải ông, trong khi con cháu toàn những thằng khỏe như bò đứng đầy sân? Mịa, ý gì đây?