Đến bệnh viện Vân Đình, ông nội vẫn thở tốt, thậm chí rên lên khò khè “Đưa tôi đi làm gì, để ở nhà tôi chết đi…”. Mình bảo chết sao được ông ơi, vào viện bác sỹ tiêm cho ông một cái, sáng mai có thể đi cày tốt. Ex chạy xe phía sau hỏi, ông vừa nói cái gì thế? Mình bảo à ông khen anh đẹp giai. Ex bĩu môi “Chả liên quan gì”.

Mình và thằng anh họ ex bế ông vào phòng cấp cứu. Bà bác sỹ đang cắn hướng dương thò cổ ra hỏi:”Bị sao?”. Mình bảo sắp chết. “Nhưng bệnh tình như nào chứ?”. Thì tôi biết đéo đâu được, người già như cái xe máy tàu chạy lâu năm, kê bệnh án chắc dài như tờ báo Nhân dân. “Dạ, bệnh của ông là nằm mãi không dậy được, nhờ bác sỹ cho vào phòng khám khẩn trương”.

Nửa tiếng sau thì thủ tục xong xuôi. Kiểm tra huyết áp, nhịp tim, đẩy xe lăn đi một lượt các phòng chụp chiếu, trời thì nắng nóng, mình mệt bã cả người vì ngửi mùi bệnh viện. Mỗi khi mệt quá định ngả lưng vào thành ghế đá ngoài ban công nằm vật ra thì ex lại đỡ dậy, bảo “Đừng nằm, mất hình ảnh đấy”. Nàng khi đếch nào cũng giữ hình ảnh cho mình.

Buổi chiều xong việc, mình và thằng em giai ex bỏ ông đấy cho người nhà chăm nom, 2 anh em ra thị trấn Vân Đình oánh chén vịt nướng. Gọi một đĩa nướng, 2 bát cháo và đĩa tiết canh, mỗi thằng làm 3 ly riệu trắng, công nhận ngon mặc dù éo uống được nhiều. Thằng em nàng bảo anh uống thế thôi, không tí về chị H. kêu ca đó. Mịa, nghe nó nói mà tự nhiên yêu 2 chị em nhà nó quá, đéo như thằng khác nài nỉ người ta uống bằng được, bao giờ nôn ra mới thôi.

Lai rai một hồi, lúc nhìn ra đã xẩm tối, định gọi cho ex rằng anh đang về, ở nhà tắm rửa sạch sẽ nằm đợi đấy nhưng con điện thoại ghẻ sập nguồn. Hồi ấy điện thoại đang khá xa xỉ, con Nokia 8250 mình mua Phố Huế tận 9 loét hay hơn đéo nhớ, chỉ nhớ sáng sạc trưa sập nguồn, mà thường không có ai gọi mấy, chỉ nháy máy hoặc gọi 3 giây như ăn cướp rồi tắt máy lát sau gọi lại tiếp vì hồi ấy nghe bảo dưới 3 giây éo mất tiền, kiểu như “Đâu đấy?”. Tắt máy. “Ở nhà”. Tắt máy. “Cà phê không?”. “Dkm có”. Tắt máy. Nói chuyện như chửi nhau, thi thoảng bấm kiểm tra tài khoản xem bị trừ không.

Đi nửa đường thấy vụ tai nạn đắp chiếu cứ hãi hãi, vì trời xẩm tối đường lại xấu. Chạy được 3 – 4 cây, tự nhiên ngó thấy cái dáng em nào quen quen đang cắm mặt trên con xe đạp cọc cạnh, cứ đạp được nửa vòng pê đan lại xịch một cái, chắc bị rơ. Nhìn hài không tả được. Lại gần hóa ra chính là ex. Nàng dừng lại ngó trân trân vào 2 thằng, đoạn bảo “Em nghe người đi đường nói có vụ tai nạn 1 người chết, một người đi viện, run cầm cập từ nãy đến giờ đây”. Hehe, té ra nàng ở nhà gọi điện không được, lo quá bèn mượn con xe đạp thồ hàng của bà cô đạp xe đi tìm hai thằng, vì nghe người trên viện bảo bọn mình về lâu rồi mà mãi éo thấy mặt mũi đâu.

Giây phút ấy nhìn ex tội tội, không có cu em ở đó chắc ôm chầm lấy mình thưởng nóng cho 1 nháy. Trông bộ dạng nàng cong đít trên con xe thò rau, đạp được nửa vòng pê đan lại trật cái khậc, nom tếu vãi, nhìn như bà cô đi lấy nước gạo ở làng mình.

Về nhà nội ex, đúng như bài gì của lão Pín tả cảnh cô vợ thành phố về quê chồng ăn tết. Sát gian nấu nướng là chuồng lợn, sát chuồng lợn là nhà vệ sinh. Mỗi khi đi toilet thì ai cũng biết vì lũ lợn sẽ kêu ré lên eng éc như báo động. Đêm đầu tiên mò ra đi nặng, mịa suýt nữa mình ngồi cmn lên thanh tre dựng đứng vốn gắn liền với cái nắp gang để bịt lỗ kẻo thối. Nói chung vào đó phải thở bằng mồm, lúc ra thằng nào thông minh sẽ vươn vai chạy nhảy vài vòng để mùi đỡ ám vào quần áo.

Đến bữa thằng anh họ ex mua về mấy chai bia địa phương, hình như là Bida, hay Mina cái éo gì đấy quên mất rồi, nó bảo uống cho mát. Mình làm mấy ngụm vì sợ đau đầu. Ruồi nhiều như trấu nhưng mọi người không quan tâm, miễn sao không gắp phải chúng là được, bay vo ve kệ cha chúng mày. Mình sợ ruồi éo dám gắp thịt cá gì, ông chú ex thấy thế tưởng mình khách khí bèn gắp miếng phao câu gà bóng loáng thả cái rầm vào bát mình. Gà công nghiệp nhà nuôi, mình éo chống đũa éo biết nên làm gì với miếng phao câu chết tiệt này, bèn lễ phép và ý tứ chuyển nó sang cho bà nội ex, bảo “Bà ăn cái này cho mềm”. Bà nội khen mình biết quý trọng người già, con nào lấy phải chắc sướng cả đời vì con vợ nào rồi cũng sẽ già đi, như bà. Ex lườm mình 3 cái liền.

Ở quê thi thoảng có hàng xóm đến chơi, để ý ai cũng ngậm trong mồm cái tăm. Mình hỏi ex sao họ ngậm mãi thế? Ex bảo nhà quê người ta còn nặng ăn uống, ngậm sẵn tăm để thông báo chủ nhà mình ăn rồi và đến đây chơi chứ không phải đến đợi mời ăn. Té ra là rứa. Có ông ngậm chán xong kéo ra quẹt ngang hàm răng kêu ken két như thiếu nữ chơi đàn tam thập lục, động tác điêu luyện và đầy cảm xúc. Mình tập mãi đéo giống nên thôi…