Giai đoạn mới quen ex có thể coi là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong những tháng ngày lưu lạc ở Hà Nội. Đi làm bữa đực bữa cái, thi thoảng kiếm được mấy trăm nghìn chỉ đủ đổ xăng, trả tiền trọ, cơm bụi và tiêu vặt linh tinh. Có hôm dắt xe lên tòa soạn nộp bài, đi được nửa đường xe hết mẹ nó xăng, phải cong đít đẩy bộ một quãng dài,  muối mặt vào cây xăng mua hơn nửa lít đổ vào để chạy tiếp. Cũng có lúc trên đường về thì cạn xăng, tiền trong túi áng chừng đủ cho bữa trưa (tối ăn gì tính sau), trời thì nắng nóng, đẩy bộ từ nhà máy thuốc lá Thăng Long đường Nguyễn Trãi về tận Phùng Khoang 3 – 4 cây số nhục không để đâu cho hết.

Có dạo nợ quán cơm mấy củ, con mẹ bán hàng kiên quyết éo cho nợ thêm nữa. Bữa đó đang xếp hàng chờ lấy cơm, đến lượt mình con mẹ chủ quá cầm cái tô nhựa lên bảo “Thôi hôm nay tối đéo bán chịu cho anh nữa nhé, hai tháng rồi chưa trả được xu nào!”. Mịa, cả đám con gái lẫn con trai toàn sinh viên và dân đi làm rồi…. ngó thẳng vào mình  như tội đồ. Éo bao giờ quên nổi khoảnh khắc ấy. Chỉ biết đứng lặng người, gãi gãi tai rồi cay đắng rút lui trong bẽ bàng, xấu hổ.

Tối đấy, đang nằm đói vêu mõm thì thằng ở phòng bên cạnh gõ cửa gọi ra. Thằng này đi làm rồi, bình thường ít chơi với nhau vì nó lành như con gái, sống kín đáo ít va chạm. Cửa hé ra, nó rụt rè bảo “Đi ăn cơm với tôi đi!”. Hơi bất ngờ và khó nghĩ, nhưng đang đói quên mẹ nó cả sỹ diện hão. Hai thằng vào quán cơm ven hồ, nó gọi một suất cho mình , một suất toàn rau và đậu phụ cho nó. Vừa ăn vừa suy nghĩ linh tinh, cố tình nhai thật chậm, nước mắt lưng tròng nuốt éo nổi nữa. Ăn xong nó hỏi “No chưa ông ơi?”. Mình gật gật không nói nên lời. Nó đứng dậy trả tiền rồi rót 2 ly nước chè, để trước mặt mình một cốc… Về sau nó chuyển đi chỗ khác, mình ở thêm thời gian rồi cũng té. Day dứt nhất là chưa gặp lại nó một lần để nói câu cám ơn, không phải vì bữa cơm mấy ngàn nó mời ngày hôm đó, mà là sự tôn trọng nó dành cho mình đúng vào lúc mình tự thấy rẻ rúng mình nhất!

Quen ex một thời gian thì đến cái xe cũng không còn mà đi, vì thằng bạn cứt mượn rồi đóng vào hiệu cầm đồ lấy tiền đánh lô. Thằng này sống chết nhiều lần với mình nên cũng chỉ biết ngậm đắng coi như việc đã rồi, chửi nó cũng vậy mà thôi (mãi sau này mới lấy được ra, tiền vay linh tinh nhưng chủ yếu của nó bỏ). Thấy mình hay đi bộ từ phòng trọ vào ký túc, ex hỏi xe anh đâu? (mịa nhiều bữa đi bộ giữa mưa nàng cứ nghĩ mình lãng mạn). Ậm ừ trả lời bạn mượn, hoặc anh thích đi bộ cho tiện đỡ phải gửi xe!

Có 2 thứ khó giấu nhất, đó là nghèo và dốt. Yêu nhau vài tháng ex bắt đầu biết “gia cảnh hoàng tộc” của mình. Đi ăn người trả tiền luôn luôn là nàng, mình vừa rút ví ra ngay lập tức bị cản lại không thương tiếc. Mỗi lần có bài mới, mang khoe với nàng. Đọc chưa xong ex đã ngước lên hỏi “Bài này được mấy trăm anh?”. Mình cười, bảo “Nhưng em có thấy anh viết hay không?”. Nàng buồn buồn “Bài anh khi nào chả hay, không cần đọc em cũng biết sẽ hay. Nhưng…khoảng được bao tiền để em còn tính?”. Mình bảo ăn thua gì, 3 lít hết vị. Anh sẽ mua cho em đôi giày thể thao để em đi bộ buổi sáng nhé? Nàng lắc đầu. Nhưng rồi hôm lĩnh tiền mình vẫn ghé qua Thượng Đình mua cho nàng đôi giày. Ex ôm khư khư trước ngực, suốt đường về không nói câu nào vì xúc động (đoán thế éo biết đúng hay sai?)

Suốt mấy năm bên nhau, kỳ lạ nhất là không bao giờ ex tỏ ra giận giữ hay to tiếng dù một lần với mình. Nàng có 1 cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay, cứ hôm nay hai đứa có việc gì là ghi lại. Đi về quê, trên đường về dừng lại ở đâu uống nước nghỉ ngơi cũng rút sổ ra ghi chép cẩn thận. “Bây giờ là 9 giờ sáng, em đang dừng chân ở Hoa Lư uống nước anh ạ. Trên đường đi em cứ đọc mãi tên anh để đường về ngắn lại” bla bla… Nói chung rất sến, thường mình chỉ ngó qua cho nàng vui. Đôi khi bảo thôi đừng viết nữa, anh không có thời gian đọc đâu, nhưng nàng vẫn ghi lại. Cứ giận nhau là nắn nót viết viết rồi dí tận mũi bắt mình đọc “để anh biết cảm xúc em như thế nào”.

Quay lại khoảng thời gian sau khi ra mắt gia đình ex, mình khi ấy gần như buông xuôi, mấy lần tính bỏ về quê chăn vịt (trêu nàng thế). Nàng bảo “Anh giết em luôn đi!” Tưởng nói chơi, ai ngờ về sau mình đã rất ân hận khi ex cứa tay vào mảnh chai gắn trên tường rào – trong một lần về quê bị bố gây sức ép buộc phải chia tay mình. Chuyện như này….