Đây là phần ngoại truyện.

Hồi đó ex học năm cuối trường Nhạc họa. Khi mới quen, mình hỏi em học cái gì? Ex bảo học khoa vẽ bậy. À hóa ra là khoa Họa, cái khoa mà trông đứa nào cũng lôi thôi và nhếch nhác, tay chân luôn lem nhem phẩm màu, nhất là con trai.

Lần đầu được nàng mời lên phòng chơi, leo lên tầng 2, đứng trước cửa nhìn vào thấy nguyên một dàn cá sấu. Thực ra không xấu lắm nhưng trong hình dung của mình những đứa liên quan đến nghệ thuật nhất định phải đẹp. Trong phòng ex mình sáng sủa, người ngợm phổng phao hơn cả. Có một em nữa xinh hơn ex, da trắng, body mũm mĩm nhìn ngon như quả lê, mình cũng ưng cái bụng ghê, nhưng sau ex bảo “Trông thế thôi nhưng bị viêm cánh” nên mình quyết định tập trung vào ex cho lành. Mịa, yêu một đứa hôi nách chưa bao giờ có trong mộng tưởng đời mình.

Buổi hẹn đầu tiên là hôm nàng mới từ quê ra. Nàng nhắn tin “Tối lên phòng em ăn nem chua”. Nem chua Thanh Hóa uống bia rất được, mình ưng, nhưng ưng nhất là có cái cớ chính đáng rủ nàng đi uống bia.

Ngồi ở giường tầng một chút, nàng bảo đợi em tí, rồi mang quần áo chạy ra khu vệ sinh thay đồ. Bây giờ mới có thời gian ngắm dàn cá sấu, em thì nằm đọc truyện tranh, em hí hoáy điện thoại, có vài em xấu nhất đang vẽ con bò, ruộng lúa hay bãi cỏ gì đó.

5 phút sau cánh cửa phòng vệ sinh hé mở, ex bước ra với một hình ảnh khiến mình ngỡ ngàng: áo sơ mi cộc tay bó sát, quần jean căng đét, mặt ửng hồng (chắc vừa làm tí phấn rôm). Một vẻ đẹp khỏe mạnh đầy sức sống, nhất là quả mông thì vô cùng phúc hậu. Sau khi nuốt nước bọt 2 lần, mình đứng lên chào đàn cá sấu, nàng bước ra theo, người thoang thoảng mùi chanel rất ngọt.

“Đi đâu đây anh? Nàng hỏi. Mình bảo đi uống bia không? Tần ngần một lúc, nàng lắc đầu “Ngồi quán gần gần tí về cho nhanh, anh cứ uống bia, em ngồi nhìn anh uống cũng được”.

Hồi đó có con rim lùn bẩn bẩn, bảo nàng lên xe đi em, nàng tròn mắt nhìn nhìn một lúc (sau này nàng bảo “nhìn xe anh chán chả buồn ngồi, định bảo quay vào lấy xe em đi nhưng sợ anh ngại nên thôi”). Công nhận xe mình giống mấy xe bọn hay chở lợn vào chợ Phùng Khoang, đã thế đề mãi éo nổ, cứ kêu xè xè, phành phạch rồi lịm luôn, muối hết cả mặt.

Loay hoay 5 phút, nàng cười “Có phải đẩy không để em đẩy cho đoạn?”, mình bảo bình thường đề phát nổ ngay, hôm nay tự nhiên dở chứng thế không biết. Rất may là khi chuyển sang đạp mấy phát thật lực suýt tuột mẹ cả giày thì nổ ngon, tiếng pô thủng kêu như công nông đầu ngang rất phấn khích.

Mẹ khỉ, con xe huyền thoại này đến tòa soạn toàn bị bà trưởng ban trêu “Nhìn như con La già nhể, mà mày độ thêm cái máy xát lúa sau đít hay sao mà nổ dòn thế, hi hi”.