Ngày thứ 4, tình hình ông nội vẫn không có diễn biến gì mới mẻ. Thi thoảng ông vẫn thở oxy, các chỉ số vẫn nhảy loạn cả lên trên màn hình, mình hỏi bác sỹ ông bị bệnh gì, bà bác sỹ mắt không rời điện thoại, bảo “Nói chung là đủ các loại bệnh”.

Có vẻ bác sỹ ở đây thích dự đoán bệnh hơn là tìm ra bệnh. Hỏi gì cũng đăm chiêu lặp đi lặp lại điệp khúc bất hủ “Chúng tôi đang theo dõi”. Mình định bảo theo dõi cái mẹ gì mãi thế, hay đợi rút oxy rồi mới kết luận “Bệnh nhân tử vong do… không thở được nữa” à? Nhưng phanh lại được.

Thấy ở lại cũng không giải quyết được gì, vì nhìn dái tai ông nội to lắm chắc chưa chết đâu, mình bảo ex thôi anh té về Hà Nội đây, khi nào có biến cứ gọi cho anh. Ex im lặng không nói gì, mặt buồn rười rượi.

Buổi sáng, bà cô ex đạp xe mua về đùm bánh cuốn với túi lòng lợn, gọi là bữa tiệc chia tay thằng cháu rể. Ở quê bữa sáng như này thuộc dạng cực sang, nhưng ruồi lượn nhiều quá, với lại đồ nguội ngắt nên mình chỉ nhấp ngụm riệu, nhai chóp chép mẩu bánh bé tí. Ex cũng không ăn, cầm đũa lên lại đặt xuống nhìn mình như đoán được trước cái kết buồn bã đang đến rất gần.

Ăn xong ex và mẹ tiễn mình ra tận đầu làng bắt xe. Mẹ nàng, bằng sự nhạy cảm của phụ nữ, có lẽ cũng đã đọc được điều gì đang xảy ra đối với con gái. Mình đi sau, nhìn 2 cái bóng lầm lụi bước, không ai nói với ai một lời, tự nhiên lòng trào lên cảm giác thương yêu và ngậm ngùi.

Đứng đợi một lúc, mẹ ex nắm lấy tay mình lắc lắc “Lên Hà Nội thì cố gắng phấn đấu đi H nha. Chuyện của chúng mày mẹ cũng buồn lắm, nhưng để từ từ mẹ bàn với bố sau…”. Mình dạ dạ cháu biết rồi. Chợt mẹ nàng kéo lại gần, ghé tai nói nhỏ “H. là hắn yêu cháu thật lòng lắm đấy, cô thấy hắn buồn mà thương… Thôi thì cứ cố gắng động viên nhau, bố nóng tính nhưng cô bàn dần dần chắc cũng xuôi”.

Đó cũng là những gì mình được nghe từ mẹ nàng, một người phụ nữ luôn khiến mình cảm phục và yêu mến.

Xe đến, mình nhảy tót lên vẫy tay chào từ biệt, cảm giác lúc đó rất lạ lùng. Nó là một mớ hỗn mang không lối thoát, tất cả đều dang dở, từ công việc, nhà cửa, tình yêu và sự nghiệp… Mịa, mình còn thấy mình vất vưởng nữa là bố mẹ nàng. Một thằng éo có tí vị gì giữa cuộc đời này. Một thằng chỉ giỏi nói phét và chém láo với người yêu (dạo đó cũng bớt nói phét nhiều rồi, vì nói phét mãi đéo ra tiền nên tự điều chỉnh). Nàng yêu và gắn bó vì cái gì?

Xe chạy gần đến Hà Đông, gửi cho nàng cái tin “Thương nhiều lắm”. Mẹ khỉ, tự nhiên sến thế không biết. Bình thường rất dị ứng với những lời nỉ non của đứa khác, vì nghe giả giả, kịch kịch.

Ex nhắn lại. Vẻn vẹn 3 chữ. “H của em”.

Đang phê với tin nhắn của nàng thì thằng phụ xe vỗ bộp vào vai “Xin tiền đê”. Đạm cà mau cái thằng điên này, hơi biết cách kéo tụt người ta trên mây xuống vũng bùn đấy!

A lúc xe qua Chuông, có thằng móc túi chen lấn sờ sờ vào đít quần bò, mình lẩm bẩm bảo nó “Đkm cả người tao có mỗi tờ 200k, tao còn đéo biết nhét đâu rồi, mày tìm được tao cám ơn vì lát nữa đỡ phải tìm trả tiền xe”. Nó nghe xong im lặng lỉnh đi chỗ khác.

Về Hà Nội lại bắt đầu cắm mặt cày bài kiếm xèng. Viết đủ thượng vàng hạ cám, từ mẩu tin thằng say riệu bị đâm suýt chết vì tưởng bồn hoa hàng xóm là nhà vệ sinh, đến rộ tin đồn ca sỹ Mỹ Linh có bầu 4 tháng. Bài nào thương tâm tí thì thêm chữ quặn lòng hay rớt nước mắt, tin vỉa hè chưa kiểm chứng thì thòng câu “có hay không”, “xôn xao nghi án” vân vân. Nói chung bài vớ vẩn thì dùng bút danh linh tinh, bài nghiêm túc ký tên thật còn khoe bạn.

Tiền cũng chả có mấy. Thi thoảng họp báo kiếm được cái phong bì đôi lít. Họp báo thì nhận phong bì xong là té, vì ở lại chúng nó cũng chỉ đọc báo cáo với tài liệu phát sẵn.

Với mức thu nhập đủ ăn cơm bụi, trả tiền trọ và đổ xăng – việc nghĩ đến hôn nhân với ex quả là không tưởng, nên sau này chia tay ex cũng không nằm ngoài dự tính. Nhưng đoạn kết mối tình này, cuối cùng lại chấm dứt bởi một người thứ 3 từ trên trời rơi xuống. Dù biết rằng ngày chia tay sẽ đến, nhưng không bao giờ ngờ được cách mà nó chào đón mình. Chuyện này kể sau.