Như từng biết, sau mối tình kéo dài trong tuyệt vọng với ex, kết thúc bằng chuyến xe đường dài Hà Nội – Hà Tĩnh không hẹn ngày quay lại – mình trở về quê xác định kiếm việc gì làm tạm, đợi vài năm sau nguôi ngoai lấy một con vợ cho xong đời.
Dạo quen Ly cũng từng có vài mối trước đó nhưng éo đâu vào đâu. Gái ở nhà sống một cuộc sống khác, kiểu nói chuyện khác. Nhiều em nhìn ngọt thật nhưng mở mồm ra phát không muốn nhìn mặt nữa (nhìn thứ khác thì vẫn được). Ban đầu trong mắt mình Ly tất nhiên cũng rứa. Một dạng đú đởn quê không ra quê, phố không phải phố. Giá quê mùa hẳn còn có cái mà thương. Đây nửa nạc nủa mỡ rất ngứa mắt, đã thế Ly còn có hội bạn chơi cùng thuộc diện nổi tiếng nhất nhì thị trấn. Nhiều lần mình phóng xe ngang qua, Ly nhìn thấy hét tướng lên “Ê… Anh H !!!”. Mình phải dặn “Lần sau đứng với lũ tóc xanh tóc vàng ấy thấy anh thì lờ đi nhé, gọi cái khỉ gì ngại bỏ mẹ ra”. Ly nhăn răng ra cười, bảo gớm “chú” cứ tinh vi. Gọi thì răng?
Hồi đó đang tán em Huyền (một trong những sai lầm nghiêm trọng nhất trong đời là đây). Thi thoảng vô tình gặp ranh con trước cổng trung tâm thương mại, chỉ gật đầu rồi đi. Lần nào chạm mặt cũng vội vàng, hớt hải với việc gì đó nên không có thời gian bắt chuyện, chỉ kịp liếc bộ ngực, nuốt nước bọt cái ực, xong nghĩ thầm đứa nào yêu con này sướng phải biết, người ngợm thôi rồi.
Một bữa ghé qua shop quần áo mua đôi tất (tất ở nhà rất nhiều nhưng mỗi loại chỉ có một bên, éo hiểu lạc đâu hết). Mải chọn tất, lúc ngước lên nhìn ra gian ngoài bắt gặp Ly đang chọn áo chíp. Ranh con ướm thử một cái quang gánh màu nâu, xong hỏi con bán hàng “Có vừa không nả?”. Mình vờ không biết, bảo ngay “Rất vừa nhé!”.
Ly và đứa bạn sững lại một lúc, xong quay mặt tìm tác giả câu nói vừa xong. Đứa bạn Ly lườm “Vô duyên!”. Ranh con nhận ra mình, bật cười hihi, bảo cái gì đó với con bé kia. Con bạn hỏi “Quen à?”. Nàng gật đầu xác nhận.
Lần khác đi ăn sáng gặp ranh con mang cặp lồng vào mua phở. Trời mùa hè, mới sáng sớm đã diện quần đùi, mịa, làm mình gắp sợi bún đưa lên lại thả xuống mấy lượt.
Lấy xong đồ ăn, nàng quay ra chào mình :
– “Anh về sau nha!”.
Thấy quan vắng vẻ, bèn vẫy tay:
– “À quên, anh nhờ em cái ni tí…”.
Ranh con tần ngần:
– “Dạ, có việc chi eng?”.
– “Dạo ni anh hay mất ngủ, hôm trước đọc trên mạng có người bày cho mua thuốc gì anh quên mất tên rồi, để tí về anh tra lại rồi nhờ em tìm giúp được không?”.
Ranh con thấy mặt mình nghiêm túc bèn nhiệt tình tư vấn uống lá này, lá nọ… Mình bảo anh uống cả rồi không ăn thua, số điện thoại em là chi để tí về anh nhắn tin tên thuốc rồi em tìm hộ anh nhá? Ranh con đọc luôn số.
Có số điện thoại rồi nhưng để đó đã. Khi ấy chỉ nghĩ lấy số thi thoảng đêm khuya khó ngủ nhắn tin qua lại trêu tí cho vui, được thì được chả được thì thôi vì mục tiêu lâu dài đang là em Huyền kia. Mà cũng xác định không tán tỉnh qua sms. Loại như Ly một ngày không dưới vài chú lân la xin số đong đưa, thêm một thằng như mình nữa cũng nhạt toẹt, quanh đi quẩn lại “Em đang làm chi đó?”, “Ăn cơm chưa?”… hết vị! Mình éo thể giẻ rách như mấy thằng tóc đỏ vây quanh ranh con được.
Một tuần sau nhắn cái tin “Seduxen em nhé, tìm hộ anh”. Mấy phút sau tin reply “Dạ, thuốc đó bán theo đơn và không sử dụng bừa bãi được mô eng ơi”. “Vậy à. Cám ơn. Em ngủ ngon! ” (mới 8 giờ tối ngủ éo gì, nhắn thế để biết anh không nhắn lại, đừng chờ). Ranh con “Vâng, nhưng em không phải gà mà lên chuống buổi ni”. Không trả lời. Tắt điện thoại ngồi viết nghịch cái đã.
Ranh con nhắn tin trả lời rất nhanh, chữ nghĩa dấu má đầy đủ làm mình hơi ngạc nhiên (sau này Ốc bảo, tại em bắt chước, thấy anh soạn tin kiểu rứa nên em bấm theo).
Sau màn tin nhắn thì bế tắc, éo biết bây giờ dùng chiêu gì nữa. Hẹn hò cà phê là thượng sách, bài này hàng trăm thằng đã làm với “nó”, với lại bị từ chối thì ê mặt.
Mịa, đôi lúc ngồi hút thuốc nghĩ vẩn vơ, sách vở, chữ nghĩa thánh hiền, vốn sống, phông văn hóa bla bla… cả đống trong người nhưng có khi éo chinh phục nổi một đứa mà trình độ chỉ đủ đọc báo Nhân dân không lộn ngược. Mọi binh pháp tán gái cơ bản đã kinh qua, rốt cuộc cũng chỉ là mớ lý thuyết để những thằng loser lòe bịp lẫn nhau. Chấm hết.
Bây giờ là tháng 8. Tình hình em Huyền vẫn một bước tiến, hai bước lùi. Nhiều khi muốn bỏ cuộc, vì nghĩ “nó” éo xứng với những gì mình dành cho. Nhưng ngó nghiêng khắp lượt không có mối nào sáng sủa bằng, nên đâm lao theo lao dù tình cảm không còn như ban đầu.
Một buổi tối, đang nằm lơ mơ nghe nhạc chợt có tin nhắn của ranh con. Nội dung “Anh hết đau đầu chưa?”. Rất bất ngờ. Có khi nào đăng ký gói 200 tin nhắn, dùng mãi không hết nên gửi cái tin vu vơ đỡ phí không? Nghĩ mãi mới trả lời “Chưa em ạ”. Ranh con “Lý do anh đau đầu?” Chẳng lẽ lại bảo “Vì hay nghĩ đến em”. Câu này lộ ý đong đưa quá nên thôi. Mà thật ra mình cũng có nghĩ về nó mấy đâu, toàn xuýt xoa về vếu là chính. “Nhiều nguyên nhân, để mai rảnh anh qua em tư vấn nhá”. Ranh con “Dạ, anh ngủ ngon”. Hehe, chơi lại mình đây, ngủ gì tầm này?
Từ đó, thỉnh thoảng giờ nghỉ trưa hay tạt qua chỗ ranh con, khi mua lọ dầu (bảo về bôi cho dễ ngủ), khi mua hộp vitamin C, mấy viên kẹo strepsils… nói chung toàn thứ vớ vẩn và rẻ tiền, mang về có khi vứt bố nó đâu mất. Có khi vừa xuống xe mặt lạnh tanh bảo “Chị ơi bán cho cái xi lanh”. Ly cười hỏi lại “Em ơi, em nghiện à?”. “Dạ, mới nghiện”. Ranh con chống tay dưới cằm, bĩu môi “Em chưa nghiện được, nghiện là phải nói ri “Cho mấy cái xi với lọ nước” mới chuẩn em ạ!” Chết cười, ranh con diễn rất nhập vai. Bèn hỏi lại “Chắc hay bán đồ cho nghiện hè? Sợ không?”. Ranh con nhướng mày “Khồng, nghiện hắn sợ chị thì có!”.
Ở Ly có cái gì đó rất duyên. Vừa bụi bụi vừa duyên duyên, nói năng đốp chát không thừa một chữ. Quen nhau một thời gian, mình hay ngồi kể chuyện linh tinh cho nàng nghe, nhiều nhất là chuyện bựa. Dần dần thân nhau đến nỗi gần như có cảm giác nàng là một thằng bạn trai, khác bạn trai ở chỗ vài ngày không thấy mặt là nhớ nhớ, thiếu thiếu.
Hồi trước khi đang viết nghịch cái “Tôi đi tán gái”, bảo nàng đọc đi, hay lắm đó. Nàng bảo “Anh lại viết bậy bạ chi hở?”. Cứ bảo nàng đọc chuyện gì, nàng lại nhắm mắt uốn éo “Nhiều chữ lắm…. ứ đọc!”. Điên quá mở đoạn hay ho nhất, văn chương lai láng nhất, dí đầu bắt đọc một đoạn. Lẩm nhẩm một lúc, quay sang hỏi “Tóm lại là “cậu” yêu em Sơn Trường chi? Rứa có đoạn mô lột tả bản chất dâm dê của cậu không? Hay lại bốc phét?”. Mình bảo có đây, đoạn này có hôn nhau đây, không đọc à? Nàng bĩu môi “Ứ tin, chỉ hum hít thôi á? Cái tay cậu mà để yên được tớ không làm người. Đã làm ăn chi chưa đó?” Bực cả người. Thôi không bắt đọc nữa, vào trong ôm cái đỡ thèm rồi về. Ranh con chu mỏ “Đứa mô giao hẹn chỉ là bạn bè thôi?”
Thật ra ranh con cũng biết mình hay viết văn, có bữa bảo “Bọn bạn em hắn nói anh H nhà mi viết hay lắm. Rứa anh viết họ có trả tiền nhuận bút cho anh không đó?”. Mình bảo không, viết cho vui thôi. Nàng nhăn mặt “Rứa thôi!”
Chơi với nhau mình không giấu Ốc chuyện gì, kể cả chuyện tán em Huyền. Ốc không ưa Huyền vì qua những gì mình thuật lại, nàng nhận xét Huyền giả tạo và có sự tính toán, nhưng không xui mình từ bỏ, chỉ bảo “Tùy anh, nhưng em là con gái em hiểu con gái gấp 10 lần anh”….