Bây giờ mỗi lần đi qua cầu Ngàn Phố thì việc đầu tiên là nhớ con ranh Ốc. Nhớ những ngày mới quen nhau, mình hay rủ “Ê, tối đi với thằng nào không? Ra cầu bốc phét tí cho mát”. Nó sẽ chu cái mỏ cong lên “Thích chị rồi à”. Mình bảo ờ hình như rứa thì phải, nói chung tớ cũng bắt đầu hơi hơi ưng cậu. Nó phì cười hỏi lại (điệu bộ rất vênh váo) “Ưng chị vì cái chi, nói chị nghe coi?”. Cái con điên này, thổ lộ tình cảm với nó là việc ngu nhất không nên làm, mình rút ra điều này sau nhiều lần bị nó hất cho gáo nước lạnh vào mặt – đúng vào những lúc sến sẩm nhất.
“Nói đi, ưng chị vì cái chi nhất?”. Câu này nó hay hỏi. Mình trêu “Biết éo đâu được, chỉ biết ôm mày rất thích, người mày vừa mềm như sợi bún vừa thơm như múi mít, phê lòi”. Nó dơ chân sút mình một phát vào cơ quan trọng yếu rồi bật cười khanh khách “Tôi lạy ông, ông Huy ạ. Còn câu chi hay ho nữa không thì nói luôn đi. Đồ trơ trẽn”.
Nhưng phải thừa nhận, xét về độ hấp dẫn thì mình chưa gặp ai hơn nó, kể cả ex. Mấy lần đầu đứng hóng gió trên cầu, tóc nó bay bối rối trước mặt, quả mông cong vếu rất mất dạy chìa ra, đặc biệt người nó luôn thơm, làm mình nôn nao hết cả người, chỉ muốn ôm phát rồi sau đó ăn cái tát lệch mặt cũng được.
Mình “tán” được nó, không phải nói phét – công lớn là nhờ khung cảnh thơ mộng trên cầu Ngàn Phố. Những đêm trang suông mờ mờ, ảo ảo, hai đứa đứng bên thành cầu thả hồn nhìn xuống dòng sông Phố lững lờ trôi, gió thổi miên man trên mặt, mùi hương ngô hay hương một loại hoa dại nào đó dìu dịu thoáng qua, phải nói là ngây ngất cảm giác yêu đời, yêu luôn cả đứa bên cạnh lúc nào không hay. Nó như cái bài gì mà Ánh trăng nói hộ lòng tôi của Đặng Lệ Quân chinh chinh, cheng cheng, xí ren mấn… cái chi chi đó, hay thôi rồi mặc dù mình éo hiểu nó hát về cái gì.
Lần đầu tiên kể về ex cho Ốc, nó nghe rất chăm chú. Đến đoạn mình bị ex tống ra khỏi nhà, cầm cái cặp vật vờ mò ra sông Tô Lịch uống rượu, mắt nó ướt ướt như sắp khóc. Mình hỏi “Sao thế?”. Nó bảo không sao, anh kể tiếp đi. Chuyện qua lâu rồi nên mình kể với giọng tưng tửng, lạnh lùng như không. Ranh con hỏi, anh còn lưu số chị nớ không? Mình bảo không. “Bây giờ anh còn yêu chị ex không?” À không, có cái con điên điên đứng trước mặt rồi anh chả nhớ ai nữa. Nghe xong ranh con nắm lấy tay mình áp lên má, im lặng hồi lâu. Lúc ấy trong nó rất khác. Không giống một đứa ngổ ngáo và đanh đá như thường ngày vẫn thấy…
Chiều nay đá bóng, giải vớ vẩn thôi, mấy đội toàn thằng chủ yếu bỏ bóng đá người hoặc bụng giun, chạy 5 mét đứng thở 10 phút, đồng đội chuyền bóng cho sợ quá bịt dái bỏ chạy. Rủ Ốc đi cổ vũ cho vui, gì chứ đá bóng có tí gái to mồm hò hét bên ngoài mình rất ưng, cảm giác oai vãi ra khi đi bóng qua vài thằng rồi… sút mẹ nó lên trời (xong lẩm bẩm chửi dkm nó sân trơn quá). Lúc khởi động, Ốc vẫy tay nói nhỏ “Anh không mặc chi bên trong à? Răng nhìn lùng thùng rứa, kinh chết đi được…” Mấy đứa con gái đứng cạnh bưng mồm cười. Móa, ngại ngại là, bảo để rứa cho thoáng. Ranh con nhăn mặt “Nhìn bôi bác lăm, để em gọi cho đứa ni mua sịp cho anh rồi mang xuống”.
Khởi động và mặc sịp xong, ngó đội hình bạn chợt phát hiện ra thằng cu tóc vàng bò liếm “của Ốc” cũng có mặt trên sân. Thằng này chắc được thuê, vì nó không thuộc thành phần nào. Hơi ngứa mắt, gọi thằng Tịnh trâu bò nhất đội bảo nó “Chú nhìn kỹ thằng ôn quần vàng kia nhá, thấy chưa, số 5 đó”. Tịnh nhìn một lúc, hỏi “Rồi, nhưng răng đại ca? Hắn đá hay à?” Mình bảo “Đéo biết, chưa thấy nó đá bao giờ. Nhiệm vụ của chú là sút bóng vào dái nó cho anh. Lúc tranh chấp chú cho nó cái cùi chỏ vào mõm càng tốt, anh khuyến khích”. Gật đầu 3 cái, Tinh nói ô kê, để em.
Hình như có vẻ Ốc cũng khá bất ngờ vì sự xuất hiện của thằng bò liếm. Dạo ấy ranh con và nó cũng không còn đi với nhau như trước, nhưng mình vẫn ngứa mắt vì thái độ của nó. Cái mắt rất gian, gặp mình cụp xuống như thằng trộm chó, éo hiểu xưa Ốc thích nó ở điểm gì, hay chỉ là vui đâu chầu đấy? Ra biên lấy chai nước, ghé tai bảo ranh con “Sướng nhá, có hẳn 2 anh người yêu đá cho 2 đội luôn. Cổ vũ cho đội mô đây?” Ốc đá cho phát vào chân, lườm “Điên à, nói ngất ngất rứa, thích chết không? À mà em bảo, chạy ít thôi nha…” Mình tỉnh bơ “Rồi, để sức tối đá hiệp 2 hè!”. Ranh con lại co chân sút cho phát nữa “Anh cút đi”. Mấy đứa đứng cạnh lại bưng mồm cười. Công nhận trêu con hâm này rất vui, yêu nhất là cách mà nó phản ứng lại, ngồ ngộ chả giống ai.
Vào trận, đá mới được 15p thì anh Tịnh phang cho bò liếm một phát ngay trong vòng cấm địa, ngã lăn quay 3 vòng, trọng tài vừa chạy vừa kéo quần chỉ ngay vào chấm 11m. Điên thế không biết, mình kéo tai Tịnh nói nhỏ “Mịa chú, đá phủi nhẵn mặt rồi mà dốt, ăn hàng thì cũng kin kín tí, ví dụ lúc nó nhảy lên tranh bóng bổng chú đứng trước mặt, giả vờ nhảy theo rồi vả vào dái nó thì bố trọng tài cũng chịu”.
Kết thúc trận đấu, bên mình thắng 3 -1. Bò liếm bị Tịnh đì cho lên bờ xuống ruộng. Mỗi khi nó ôm dái lăn lộn trên sân, mình xua tay nói to “Tịnh ơi, ta đá hào hoa nhẹ nhàng thôi em ơi, anh em quen biết cả…”, ranh con Ly ở ngoài” e hèm” mấy tiếng. Mình quay sang nhe răng cười trêu nó. Lúc về, ngồi sau xe Ly bảo anh chửi bậy kinh lên được, ngày trước yêu ex anh có hay như rứa không? Mình véo đùi nó rồi cười cầu hòa “Không, về quê đâm hư thân. Hồi sinh viên anh suýt đoạt giải khuyến khích cuộc thi nam sinh thanh lịch đo. Ranh con cấu vào mạng sườn cười rinh rích “Cái đồ bốc phét. Răng em lại yêu anh được hè?”. Mình trêu, ơ thần kinh à, ai yêu ai ở đây? Nó ôm chặt hơn, má áp vào lưng, bảo “À ừ, tớ nhỡ mồm tí, cậu không phải xoắn. Nhưng tớ bảo này, cậu có mùi mồ hôi dã man thật, hăng hăng rất nghiện”.
Vừa nói chuyện vừa chạy xe chậm chậm, ngang qua quán nước mía thấy tóc vàng bò liếm đang uống nước với bạn. Mình véo đùi Ốc “Xuống uống nước với nó không?”. Ranh con quay mặt sang hướng khác “Nó đang điên anh lắm đó, suốt ngày hỏi về anh”. Hỏi à? Hỏi làm cái éo gì thế? Ốc trêu “Tối nay lên nhà em Huyền không? Cho em đi cùng với”. Phì cười với nó. Cứ mỗi lần lên nhà Huyền về, nó hay vờ vịt tò mò hỏi “Bựa ni có mần ăn được chi không mà mặt mày u ám rứa, kiểu ni là không được miếng chi rồi!” Kể cho nó hôm nay anh gặp thằng “yên tâm đê”, ranh con ôm bụng cười chảy nước mắt, nói ngộ hè, ngộ hè, tán gái quê là phải nổ rứa chơ…
Đôi khi vẫn tự hỏi đây là mối quan hệ kiểu gì? Không rõ lắm, chỉ biết mỗi khi buồn chán nhất, muốn buông xuôi nhất thì người đầu tiên nghĩ tới là nó.
Hôm rồi đi nhổ cái răng khôn, con mụ bác sỹ dọa cho phát chết khiếp. Cầm tấm phim chụp X quang lên, chỉ vào vết mờ mờ trên phim, mụ phán “Đây nha, ngay dưới chân răng số 8, cháu thấy chưa… có vết trắng mờ mờ mà cô nghi là u xương….”. Nghe đến đo mình tái hết cả mặt, ngồi thụp xuống ghế, nghĩ thôi chết rồi, đời thế là xong phim rồi. Ngồi thở một lúc, đứng dậy hỏi bác sỹ bây giờ phải làm sao? Mụ bác sỹ ân cần, cô thì cô chưa khẳng định u xương, nhưng hình ảnh như này thì cháu nên chụp cắt lớp CT mới biết rõ được vết mờ đó là cái gì. Đang run thì chớ, mồ hôi đang túa ra cả đít, thì mụ chốt hạ cho câu nữa khiến mình gục hẳn “Thôi thì cứ chuẩn bị tinh thần cho thoải mái đi cháu ạ…”. Móa, nói thế khác gì động viên tử tù “kiểu gì cũng sắp chết rồi, cười lên cái coi”
Lọ mọ đi chụp cắt lớp, bước xuống cầu thang mà chân muốn ngã. Vào phòng, nằm thẳng đơ, trên đầu là cái máy to như cống nước xoay xoay tít mù. Xong xuôi tay bác sỹ bảo anh cứ ra ngoài đợi 15 – 30 phút sau nhận kết quả. Ra hành lang chờ.. Lúc này mới thấy những giây phút trôi qua trong đời mới quý giá làm sao. Tiếng con mẹ bán hàng rong chửi thề, tiếng kèn kẹt của tay bảo vệ kéo cổng sắt, con chòe đất vừa nhảy vừa hót choẹt choẹt trên cành xà cừ… những hình ảnh, âm thanh ngày thường bỗng dưng hấp dẫn một cách kỳ lạ. Mình sẽ không bao giờ quên được những khoảnh khắc hiếm hoi trong đời này, trong một lần ngỡ như sắp chết đến nơi.
Nửa tiếng sau vào nhận phim. Nhìn mớ hình ảnh trên bàn, hỏi bác sỹ “Có sao không anh?”. Sau một hồi lòng vòng phân tích, rối hết cả tai, mình bảo “Tóm lại anh nói một câu cho vuông là tôi có bị sao không?”. Tay bác sỹ trẻ râu lún phún bên mép cười nhe răng “À, hoàn toàn bình thường anh nhé”. Mịa, thế có phải nhanh không. Mình ôm lấy nó, bắt tay 3 cái cảm động không để đâu cho hết. Đẩy cửa đi ra trong lâng lâng xúc cảm thì nó gọi giật lại “Ơ, anh chưa thanh toán đúng không ạ?” Mình nghệt mặt ra không hiểu vì sao anh ấy lại tỉnh táo nhớ đòi tiền đúng vào lúc mình đang lơ lửng trên mây.
Ra khỏi viện, việc đầu tiên là gọi cho Ốc. 20p sau nó xuất hiện với bộ mặt hớt hải trông tồi tội.
“Răng rứa huynh? Bị răng rứa?”
Mình ôm lấy cái má sưng vều, bảo mới nhổ răng, địt mẹ con mụ bác sỹ dọa anh một vố kinh vãi.
Nghe kể xong, Ốc bảo “Ôi, anh tồ quá, bị chăn gà rồi. 400k tiền chụp cắt lớp sẽ được cưa cho mụ bác sỹ dọa anh. Nhưng mà cũng được, đỡ lăn tăn”, nói đoạn cầm mấy tấm phim và hình scan lên soi qua, vừa xem vừa lẩm bẩm:
– Nhìn như mồm chó huynh hè, hi hi!
Đang nhức buốt tận óc, nghe nó nói cũng phải nhe răng cười. Nhưng công nhận nhìn kỹ giống mồm chó thật. Mình bảo thì anh biết đâu được, lúc ấy thần kinh bấn loạn, chúng nó bảo sao nghe rứa.
Ốc chạy sang quán nước mua anh cục đá chườm phát đỡ đau, rồi hai đứa nắm tay nhau ra bãi gửi xe.
Tay nó mềm và nóng rẫy, cảm giác ấm áp và bình yên đến lạ lùng…