Lúc đó chạng vạng tối. Đang lướt trên con FX125cc đời Hậu Lê với vân tốc suýt soát 100 cây chuối/h, chợt xa xa thấp thoáng bóng dáng một phụ nữ đang vẫy vẫy bên lề đường.
Mở ngoặc chút, đó là cung đường Hồ Chí Minh, đoạn tiếp giáp giữa Nghệ An và Hà Tĩnh. Đoạn này âm u vắng vẻ, nhà dân thưa thớt, bốn bề rừng rú hoang sơ, rất tiện cho quân cướp ngày tác nghiệp.
Nháy nháy phanh 2 lần, tốc độ giảm dần khi còn cách cái bóng ấy 20m. Qua ánh đèn pha, cái bóng ấy rõ dần. Từ xa đã hứa hẹn một nhan sắc tiềm ẩn (đoạn này là tưởng tượng, vì lúc ấy nhá nhem tối, có thấy cái éo gì đâu mà nhan với chả sắc).
Mục tiêu cách 10m. Xác định được chính xác là phụ nữ vì có cái mũ vải rộng vành trên đầu. Móa, chị ta đi đâu giờ này? Sao lại đón xe ngang đường dư lày?
Định kéo ga đi tiếp vì sực nghĩ tới mấy vụ mỹ nhân kế đăng đầy trên Tạp chí cộng sản. Nhưng ngay lập tức (như một phản xạ của một công dân lương thiện và gương mẫu cấp xóm), kép phanh cái xoẹt khi xe vừa lướt qua nhan sắc ấy chừng nửa bước chân. Uhm, có thể người ta đang gặp nạn, hoặc nhẹ hơn là cần đi đâu đó giải quyết một việc gấp thì răng? (Hoặc hay hơn, có thể là một em gái khốn khổ nhưng xinh đẹp, hấp dẫn nhưng chán đời…)
– Đi mô? Về mô? (mình quay lại với quả giọng rất sỗ).
+ Ăn cho em quá giang một đoạng dzùm dzới! Tiếng gái miền Nam líu lo lãn trong tiếng pô xe pạch pạch.
Chưa kịp soi kỹ dung nhan thì nàng đã kịp ngồi chễm chệ sau yên xe. Phác họa ban đầu: Cao khoảng 1m6, người dây, quần vải bó sát, áo gió lùng thùng. Riêng thủ cấp dek nhìn thấy gì vì kính đen, khẩu trang và mũ vải bịt chặt mọi ngõ ngách.
Ngay lập tức kéo ga lên 90 cây chuối (mặc dù đường sắp vào đoạn quanh co, đèo dốc). Mệ, nó mà rút dao dí cổ mình thì trạng chết chúa cũng băng hà. Ngoài con xe đời Hậu Lê này, trong túi quần sau là quả ví với hơn 8 củ, túi quần trước gồm 1 em iphone 5s và 1 em n9. Chốc chốc lại buông 1 tay kè kè vào các vị trí trọng yếu đó.
– Ăn có đi qua Phố không ạ?
+ Có. Qua Phố. Trả lời mà như quát vì gió rít ào ào ngang tai.
– Lác cho em xuống cổng bệnh viện nghen ăn?
+ Ừ. Mà răng lại bắt xe chỗ ni? Nhà ở mô?
– Dạ, em đi thăm người bệnh ở bệnh viện. Em đi nhờ xe đến đó thì người ta dừng lại…
Đù má, giọng ngọt lừ đúng chất miền Tây.
– Quê đâu?
+ Dạ em An Giang theo bạn dìa đây buông bán.
– Mấy tuổi?
+ Dạ em hai mươi bốn.
Đến mấy khúc cua tay áo hiểm trở phải đi chậm lại. Nàng áp người sát rạt, cặp đùi quặp riết lấy hông mình, ngực đổ hẳn xuống vai (nhưng dek cảm giác gì vì áo quần lùng thùng). Bỏ mẹ oy, sắp có biến!
– Nhìn ăn dễ thương như thế chắc là có dzợ rồi ha ăn? (có thấy cái éo gì đâu mà bảo dễ thương)
+ Có rồi.
– Chắc là ăn thương dzợ lắm ha?
Cứ thêm 1 câu thì cự ly lại càng áp sát hơn, số mình đào hoa đến khổ. Bắt đầu cà chớn.
– Dzây chắc ăn chung thủy với dzợ lắm ha?
+ Ừ, chung thủy, chung thủy!
– Thế có bao giờ ăn dzui dzẻ với ai ngoài dzợ hông?
À, ý tại ngôn ngoại đây. Vòng vo, oánh võng đến khéo. Gái miền Tây luôn hồn nhiên và phóng túng, quả thật không sai.
– Thi thoảng.
+ Dzậy bây giờ có thích dzui dzẻ hông?
Úi giời, tình ơi sao tình mang nhiều nỗi trái ngang. Chưa kịp tán câu nào mà hàng đã về rồi ư? Nhanh dữ dzậy?
– Nhưng đi đâu để dzui dzẻ?
+ Vô rú trong này nè ( hờ, gái ở trỏng mà biết xài “rú” thay “rừng” cơ đấy).
– Kinh lắm, người ta thấy được thì chết.
+ Một lác thôi mà. Đi hông???
– Nhiêu tiền?
+ Một trăm….
– Bèo nhỉ.
+ Đi hông???
Nghe xong câu ấy sống lưng lạnh ngắt, vít ga từ 40 lên 80 cây chuối trong 5 giây. Bỏ mệ, sau lưng có ánh đèn xe khác đang áp sát. Ngó lại, thấy loáng thoáng một chú cỡ 45 tuổi trên con rim màu nho. Đồng đội nó chăng? Rim thì ông mày chấp nửa nốt nhạc. Nhoắng cái, con rim chỉ còn vệt sáng xa xa…
2p sau đã cập ngã tư đường mòn. Phanh xe cái kịch.
– Mời cô em xinh đẹp xuống hộ anh phát. Anh éo chở tới chỗ kia được đâu, vợ anh dữ lắm!
Miền Tây lặng lẽ nhảy xuống. Giờ mới định thần lại, nhìn kỹ nhan sắc miền Tây: Chân như que nhang, vai gồ lên nhọn hoắt như thủ kiếm Nhật ở trỏng. Bước đi dặt dẹo như đang trên sàn catwalk.
Lao xe vô quán nước ngồi thở phát. Mồ hôi rịn ướt cả lưng.
Đào hoa cho lắm vào, khổ ghê cơ…