Làng Phùng Khoang, năm 200x.

Dạo đó đi làm được mấy niên, thuê trọ ngay gần nhà thờ, chỗ cạnh vườn cây các cụ. Phòng trọ là căn nhà cũ được chủ sửa lại thành 3 phòng liền kề, 2 phòng song song, phòng còn lại nằm ngang thành hình chữ T. 

Mình ở cùng thằng Hoài quê Hà Nam, thi thoảng có thêm thằng Thắng (Thái Bình) trọ gần đó mò đến chơi, nhiều khi ngủ lại qua đêm luôn. Hoài tục gọi là Hoài mặt lol. Ban đầu quen nhau mình tò mò hỏi sao mày lại được đặt cho cái nhã danh quyến rũ thế? Nó bảo em biết đéo đâu được, cái con mụ Huệ bán hàng nước tự nhiên gọi vớ gọi vẩn rồi chúng nó quen mồm gọi theo, đkm con mụ lùn!

Hoài mới ra trường đang chờ nhận bằng, tướng tá trung bình, được cái đẹp giai khoai to, môi khi nào cũng đỏ au (mình đồ rằng lý do chị Huệ gọi Hoài mặt lol là đây chăng?)

Hoài học IT, học giỏi đến mức quán nét gần đó nhờ cài win xong cứ thấy mặt Hoài là khen “À địt mẹ chuyên gia phá máy đây rồi! Dạo này vẫn ngu như thường chứ?”

Trong ngõ có em tên Hoa, nick yahoo là hoatuyet gì gì đó đằng sau éo nhớ, nên thường gọi là em Hoa Tuyết.

Hoa Tuyết tên như người, trắng tinh khôi như tuyết, mũi dọc dừa, dáng dấp thanh mảnh yểu điệu, cu Hoài nhà ta ưng lắm, nói “Nhìn nó như tiên sa trên mây xuống chứ đéo phải người”.

Những hôm trời nắng, Hoa Tuyết khoác hờ cái áo mỏng trên đầu lững thững rảo bộ đi ăn cơm, phong thái khoan thai và bí ẩn khác đéo gì công chúa Ba Tư, Hoài trong phòng nhìn ra nuốt nước bọt 48 cái liền. Đến cái thứ 49 thì công chúa Ba Tư khuất dần, chỉ nhìn thấy cái đít cong tớn đằng xa, lúc ấy Hoài mới đóng bộ xỏ giày đi theo. Hoài nói “Bữa nào ăn cơm mà không thấy nó nuốt đéo trôi anh H ạ!”

Mình nhìn cũng ưng ưng Hoa Tuyết, nhưng một lần ăn cơm ngồi cạnh thấy nó có lông tơ lún phún trên mép nên quyết định đéo ưng nữa. Con gái lông mép xanh rờn như thế các cụ bảo dâm, Kiều ngày xưa chắc cũng rứa có điều anh Du anh ấy éo tả kỹ mà thôi!

Hoa Tuyết nhìn kỹ hơi móm tí, môi dưới ưỡn ẹo rất gợi đòn, mình gọi thẳng tọet là con móm, Hoài có vẻ không vừa ý, nó bảo “Móm móm hôn mới sướng anh ạ, cái môi đó mà cắn phát như cắn miếng vèo lợn, địt mẹ phê lòi”. Nói mồm cho vui, thật ra thằng này nhát gái, yêu kiểu vừa đái vừa run, mơ mơ màng màng thiếu nước đặt con móm này lên bàn thờ. Có cảm tưởng nếu con móm lỡ oánh quả rắm nó sẽ vỗ tay xuýt xoa ca ngợi đó là thứ âm thanh liêu trai, ma mị say đắm lòng người.

Thời gian trôi qua, mối tình câm của nó âm thầm lớn dần theo năm tháng. Cho đến một hôm bất ngờ em Hoa Tuyết chuyển đến ngay phòng bên cạnh, em móm ở cùng thằng anh trai. Hoài vui sướng không nói nên lời, dặn mình và thằng Thắng béo “Từ giờ anh em ta đừng nói bậy nữa nha, cũng đừng oánh rắm to nữa…. mất hay đi”.

Thắng béo ngoài đẹp trai ra còn có thêm ưu điểm nữa là rất bựa, nói “Ồi kệ con mẹ nó chứ, tao là tao oánh rắm bùm bụp quen rồi, nhịn thế địt nào được”. Hoài lắc đầu bày tỏ thái độ vô cùng quan ngại: “Địt mẹ tôi xin ông đấy, nó nghe được lại tưởng tôi thì cơm cháo éo gì nữa, mất hết hình ảnh”.

Hai anh em Hoa Tuyết không hiểu sao nằm chung một giường, chắc giường cũ chủ bố trí sẵn nên tiện thì kệ thế luôn, nhìn hơi kỳ quặc mặc dù anh em ruột. Thằng anh Hoa Tuyết đi làm suốt ngày, rất ít khi nói chuyện với em gái. Chỉ khi nào bọn chúng cãi nhau mới nghe đối thoại, còn nữa im ỉm không tiếng người từ sáng đến tối.

Hoa Tuyết đến, Hoài mượn được quả guitar của bọn học Nhạc họa tập tọe đánh bập bõm được mỗi bài “Tuổi hồng thơ ngây”, cái bài mà thắng nào tập guitar cũng tỉa được vài câu để đong gái. Nó vừa ôm đàn, tay quạt chả, mồm nghêu ngao cái éo gì mà “…xưa chúng ta chung trường, cùng nhau kết hoa ước hẹn…” nghe chả ra cái lol gì cả (thằng béo nhận xét).

Được đâu mấy tháng thì em Hoa đi thực tập. Lúc về dẫn theo một đồng chí bộ đội, chú này là sỹ quan cấp bậc gì éo rõ, chỉ biết có mấy cái sao trên cầu vai, nghe đâu quen trên đơn vị chỗ em Hoa thực tập. Đồng chí bộ đội da đen nhưng khá ngon giai, chuyên nện giày da sỹ quan cộp cộp rất ngứa tai. Ban đầu Hoài mặt lol không tin chúng nó yêu nhau, vì “làm đéo gì mà nhanh thế”, Hoài tâm sự. Chỉ khi thằng anh trai em móm chuyển đi nơi khác, đồng chí bộ đội đến chơi thường xuyên hơn, đến là đóng kín cửa kín mít Hoài mới chịu khuất phục.

Hai phòng cạnh nhau, giữa tường ngăn cách có ô của sổ, chủ nhà che tạm bằng tấm cót ép nên mọi âm thanh phát ra đều căng đét. Thứ bảy sỹ quan hay phóng xe máy về thăm nàng rồi ngủ qua đêm luôn. Đêm đầu tiên anh em rất hồi hộp, nháy nhau tắt hết điện nằm im trên giường chờ giờ bằng được giờ G. Hoài mặt lol buồn đau vô cùng, nằm nguyên một cục không buồn động đậy. 11 giờ đêm tự nhiên phòng bên tắt công tắc cái rụp, nhìn qua tấm cót ép thấy lờ mờ ánh đèn ngủ, anh em nhổm hết cả lên dí tai vào tấm cót nghe ngóng.

Vì chưa chuẩn bị kỹ tình huống bất ngờ này nên chả thấy cái mẹ gì. Thằng béo sốt ruột lấy cái bút bi khoan vào tấm cót để lấy chỗ viu nhưng éo ổn vì sợ lộ, khoan được mấy nhát thì tấm cót rung rung nên đành quẳng bút nằm im tập trung thưởng thức audio vậy, đường hình coi như hỏng.

Đầu tiên là tiếng lách cách mở khóa thắt lưng, âm thanh cực kỳ stereo. Tiếp theo là giọng em Hoa Tuyết thổn thức “Chỉ nằm ôm nhau ngủ thôi nhá, ôm ngủ thôi đấy!” Mình véo Hoài mặt lol một cái, trêu nó cho vui, buồn cười nhưng éo dám cười. Sỹ quan ậm ờ “Rồi rồi… ôm thôi…”. Tiếng em móm “Nhớ đấy… anh hứa không làm gì em đi… hứa nhá”. Sỹ quan quân đội “Hứa luôn… “. Thắng béo cười thầm rung cả giường, ghé tai Hoài mặt lol “Địt mẹ bộ đội mà hứa thì chắc rồi, yên tâm đê”. Thằng béo này nói cái gì cũng phải phì cười. Mình bồi thêm “Quân với dân chuẩn bị giao lưu văn nghệ đấy, trật tự”. Tất nhiên là nói thầm, bộ đội nghe được tự ái không diễn tập nữa thì dở.

Im lặng, chỉ nghe tiếng thở phì phò bên kia phát ra rất gợi cảm. 10 phút sau chợt giọng em móm đanh lên “Đã hứa rồi mà! Nằm dịch ra… vớ…. vẩn…”. Thắng béo lập tức chèn ngay phụ đề “Đang cởi đấy, làm hàng tí thôi, để mà xem…”

Thì quả nhiên lộn xộn một lúc đã nghe chân giường cót két rung lên bần bật bên kia rồi. Em Hoa Tuyết cứ “á” lên một tiếng là Hoài nhà ta thở dài ngay một phát rất thảm thiết. Đoạn này lướt qua thế thôi, chi tiết quá mất cả lãng mạn của một tình yêu đẹp vừa chớm nở,

20 phút trôi qua, anh em thì thào thắc mắc, khiếp nó làm gì mà trâu thế. Mình bình luận, thằng ấy bộ đội rèn luyện thao trường quen rồi dai sức là chuẩn của nó đấy. Thằng béo lảm nhảm “Thế thì nụ cũng nát chứ nói đéo gì Hoa…”.

Hoài ngồi rũ rượi, bật công tác cái tách, bảo “Thôi ta đi rượu ốc đi. Dkm em là em đéo thể ngờ đấy. Lâu nay em nghĩ nó khác cơ…”

Anh em thấy tội quá, buồn cười nhưng ko nỡ trêu thêm, chỉ động viên “Ừm kể ra cũng hơi buồn thật, mình thì đội nó lên bàn thờ để thằng khác đội nó lên giường… Thôi đi làm vài ly đi, tâm sự của chú bọn anh rất hiểu, hehe”

Kể từ sau buổi tối định mệnh đó, Hoài không nhìn mặt em Hoa nữa. Gặp nhau ở nhà vệ sinh chung, Hoài nói em vạch chym ra đái tồ tồ đéo cần khép cửa luôn, nó cứ trơ mắt ra ngạc nhiên, kệ cmn chứ!

Một thiên tình sử khép lại trong bẽ bàng. Bên kia chiến tuyến, cuối tuần đồng chí bộ đội vẫn ghé về thường xuyên, anh em khoét hẳn lỗ châu mai thưởng ngoạn. Xem chán thì tổ chức thi nhau oánh rắm, cứ thả một phát ngay lập tứ bên kia im bặt được vài phút. Rồi phì phò tiếp, mỗi hiệp ít nhất thi đấu 20p không tính thời gian chép đề.

Được vài tháng thì đôi ấy cưới nhau, chàng và nàng chuyển đi đâu mất. Phòng ấy bỏ trống một thời gian, sau có đôi nam nữ công nhân thuê lại. Đôi này mới đỉnh của đỉnh này…