Vợ (cũ) chở chồng ra bến xe. Mọi lần trước, chồng vừa xuống khỏi xe máy là vợ cắm đầu phóng cái vù. Mất hút giữa phố xá đông đúc, để chồng ngáo ngơ đứng đợi ô tô một mình. Sáng nay chồng xuống xe, vợ vẫn đứng lại, tần ngần và bối rối như sắp sửa muốn nói điều gì đó.
Chồng nhìn sâu vào mắt vợ. Thấy vẻ mặt khó hiểu quá. Uhm, bình tĩnh hít một hơi thật sâu đi vợ, rồi mạnh dạn nói cho chồng biết điều mà mình đang ấp ủ, đang chất chứa trong lòng bấy nay. Dù sao chuyện cũ cũng đã qua rồi. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Cái gì có thể tha thứ và bỏ qua được, chồng hứa sẽ bỏ qua, rồi tất cả cũng như mây khói phù vân, vậy thôi…
Vợ nhìn lên trời như ướm chừng hôm nay sẽ nắng hay mưa. Bên đường hoa dâu da xoan nở trắng xóa góc phố, mùi thơm nhè nhẹ như nhắc nhở những ngày đầu mình quen nhau. Tiếng ong mật rầm rì trên khóm dâu da. Giọt sương khẽ khàng rớt trên vai áo khiến chồng khẽ rùng mình vì cảm giác thánh thiện và tinh khôi. Nào, hãy nói chồng nghe tâm sự cuối cùng của vợ đi. Trước khung cảnh thanh bình và dịu dàng như này, chồng rất dễ xúc động mà. Đường về dẫu khó, nhưng chồng vẫn để ngỏ. Hãy dũng cảm lên…
5 phút dài như bất tận trôi qua. Ô tô đã đến, bóp còi inh ỏi giục khách lên xe. Không cầm lòng được nữa, vợ buột miệng: “Tiền tháng này đâu?”