Quán bún cá có đôi vợ chồng trẻ. Lâu lâu ghé vào. Bữa hỏi vợ chủ quán chồng em đi đâu. Con vợ ngồi dạng háng kể tội chồng, nói địt mẹ nó bỏ nhà đi theo một con phò rồi anh ạ.
Mình nghe như nước đổ lá khoai. Coi bộ với khẩu khí ngút trời này, có cảm giác con vợ có thể cầm dao giết chồng bất cứ lúc nào. Qua mô tả, thằng chồng hiện ra với đầy đủ phẩm chất cao đẹp của một bậc lãng tử: cờ bạc, rượu chè, trai gái. Món gì cũng chuyên.
Hôm nọ quay lại thấy mỗi chồng, hỏi vợ đâu mà chú phải rửa bát. Nó nói con khốn nạn đấy bỏ đi rồi anh ạ. Địt mẹ nó, em về quê mấy ngày, nó ở lại gọi trai đến chở đi lung tung. Tư cách không bằng con phò! Em đang đợi nó về để ký vào đơn ly hôn đây!
Tất nhiên là mình kệ cụ nó như lần trước nghe vợ nó nói xấu chồng. Cũng không hỏi thêm hay tham gia làm bình luận viên cho trận đấu thêm phần gay cấn và kịch tính. Vì kinh nghiệm cho thấy, hai đứa đánh nhau, túm lấy một đứa hỏi thằng nào sai thì kiểu đéo gì nó cũng đúng và thằng kia sai. Nếu nó sai thì “tại vì thằng kia sai trước em”.
Sáng nay tấp vào đá bát bún. Lâu rồi mới thèm ăn bún cá. Ăn xong thằng chồng rót một cốc chè xanh đặt cạnh, nói lâu rồi mới thấy bác vào đây. Tiện mồm đang định hỏi vu vơ vợ chú đi đâu, chợt nghe tiếng dép loẹt quẹt sau lưng. Quay lại thì thấy con vợ lù đù xuất hiện như rớt từ trên trời xuống với đĩa dưa hấu tươi rói trên tay, đon đả nói mời anh ăn miếng cho mát.
Mình há hốc mồm ra. Cái đéo gì thế này? Mẹ, mặc áo đôi cơ đấy, đã thế lại áo đôi màu tím mới kinh!
Nhìn chúng nó tủm tỉm cười bẽn lẽn bên nhau, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm. Thấy cuộc đời này đéo biết đâu mà lần. Thấy mọi chân lý đều đảo lộn. Và nhất là tự thấy phục mình.
Vì đã im lặng và không ngứa mồm xui chúng nó bỏ nhau – trong lúc cả hai đứa đều muốn bỏ nhau một cách thật lòng nhất.