Tết này, sau bao năm biệt tích, ranh con về quê hơn chục ngày. Tổng cộng gặp nhau 2 lần. Lần đầu gặp hôm đi chợ tết. Nàng vẫn vậy, mập hơn chút nhưng mặn mà hơn. Mình đi lướt qua, Ốc nhìn theo, cái nhìn lạ lẫm và bối rối. Cảm xúc tràn ngập như lần đầu tiên bắt gặp nàng ở quầy thuốc năm nào, (chi tiết này đã kể trong “Ký sự đòi nợ“) nhưng giờ đây khoảng cách đã quá lớn, không muốn nói gì và cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hai đứa chào hỏi qua quýt vì nàng đi với bạn, không tiện lắm.
Lần thứ hai là trước hôm Ốc vào lại Sài Gòn. Trời lất phất mưa bay, nàng đến chỗ hẹn với câu nói khiến mình đau nhói “Anh vẫn ổn chứ?” Ừ vẫn rất ổn. Trả lời ráo hoảnh, xong cúi đầu nhìn xuống cái bóng dưới chân mình, thở dài, im lặng. “Đừng giấu em… Em cũng nghe qua về anh rồi!”. Ai nói với em? Mẹ à? “Không, bạn em!” Mà thôi đừng nhắc chuyện đó nữa, quên hẳn anh chưa? Ranh con cười, nụ cười rất khó diễn đạt: “Theo anh em đã quên anh chưa?” Nó vẫn luôn có kiểu đá bóng sang chân đối phương trước những câu hỏi khó hoặc không muốn trả lời. Định bảo anh biết đéo đâu được, nhớ hay quên giờ cũng có nghĩa chi nữa mô, nhưng sực nhớ trước mặt mình không còn là nó của ngày xưa nên nhếch mép cười nhạt “Chịu!”
Nhưng thôi, chuyện đó kể lại sau. Có vụ này vui vui gõ cho đỡ buồn cái đã, đó là kỷ niệm một lần đi chơi xa cùng nhau lúc mới “yêu”. Chữ yêu bỏ trong nháy nháy vì thật ra cũng éo biết có nên gọi đó là một mối tình đúng nghĩa không nữa.
Sáng hôm ấy có việc vào thành phố Hà Tĩnh, người nhà nhờ vào viện Dân tộc lấy ít thuốc vì nghe nói thuốc ở đó tốt. Rủ Ốc đi cùng đỡ chán, tranh thủ ghé qua Thiên Cầm chơi biển luôn. Ranh con rất hào hứng, bảo sắp sinh nhật em, đi biển xong vô quê ngoại nhà em chơi luôn hè, nỏ mấy khi. Mình hỏi “Xin phép thằng tóc bò liếm kia chưa?” Ốc đấm phát vào vai, lườm “Hắn là bố em à mà em phải xin, điên?”
8 giờ sáng xuất phát, ngang qua quán phở Đò Trai dừng lại đá bát tái cho ấm bụng rồi đi tiếp. Quán này nổi tiếng nhất Hà Tĩnh nhưng ăn cũng chả ra mẹ gì, được cái đắt lòi và nhiều khách ô tô. Cả hai vừa ăn vừa trêu đùa nhau chí chóe như bọn choai choai. Dạo đó mới yêu, cái gì cũng chừng mực và ý tứ, ăn éo dám bưng cả bát húp soàn soạt như sau này. Nói chung con trai thằng nào cũng thế, càng tỏ ra lịch sự lúc ban đầu bao nhiêu, về sau càng bựa bấy nhiêu (có lẽ để bù lại cho quãng thời gian phải cố tỏ ra lịch sự).
Hơn 10 giờ mới đến thành phố. Cái bệnh viện này nằm sâu trong lối. Ốc khoe có con bạn công tác trong này nhưng lâu rồi không liên lạc. Bệnh viện mới xây nên cơ sở rất đẹp, không gian ngào ngạt mùi rang thuốc Bắc. Lấy xong đơn thuốc thì Ốc gặp con bạn, hai đứa ngồi buôn chán chê. Lát sau chợt Ốc gọi mình lại bảo “Ơ anh hay kêu đau bụng, sẵn có bạn em nó ở khoa nội soi đây, vô soi qua cái coi bị chi”.
Đúng là thi thoảng mình hay đau bụng vặt thật, mỗi lần đau Ốc vẫn cho mấy viên gì vàng vàng hôi hôi quên mẹ mất tên rồi. Bạn nàng bồi thêm mấy câu (mịa đúng là éo vô viện thì thôi, lò dò vào kiểu gì cũng ra bệnh) làm mình bỗng lung lay và hoang mang. “Nội soi cũng nhanh thôi mà anh, có chi đỡ lo, chơ uống thuốc mà không biết bệnh ra răng thì nỏ uống mần chi!”. Từ nhỏ tới lớn éo biết nội soi là gì, đoán lờ mờ là chúng nó cho cái ống vào mồm rồi thòng xuống dạ dày, hay đại khái thế biết éo đâu được. Thôi thì thử một phen (chắc bạn Ốc nên không được khuyến mại đây).
Sau khi nghe chúng nó dụ dỗ xong, mình tặc lưỡi lủi thủi đi theo lên tầng 2 dãy nhà trong để tiến hành nội soi.
Lên tầng 2, bạn Ốc bảo anh uống thật nhiều nước vào nhé, để tí nữa cho dễ tháo. Ốc chạy xuống mua chai nước 1l đè cổ mình bắt uống. Kể từ đây số phận mình hoàn toàn nằm trong tay bọn chúng, nói gì cũng làm theo răm rắp.
Uống xong chai nước, em y tá bạn Ốc vẫy tay vào phòng trong, Ốc cầm hành lý đi theo. Vào phòng, em kia ra lệnh “Anh cởi hết quần ra nha!” Ôi đan mạch, tưởng soi cái dây qua đường miệng? Cởi quần làm cái đéo gì không biết, hay trước khi khám thật thì cho làm tí (để lỡ mệnh hệ gì còn được phát ân huệ cuối cùng?).
Mình ngại vãi cả đái, muối mặt hỏi “Cởi à? Cởi làm chi em?”. Con hâm Ốc ôm bụng cười sằng sặc ở phòng ngoài, nó nói với vào “Thì anh cứ làm theo hướng dẫn đi!”. Con y tá bạn Ốc hỏi lại “Anh hay đau vùng mô?” Tự nhiên sờ sợ, chẳng lẽ bảo thôi anh éo đau nữa đâu? Mình bảo lâu lâu mới đau thôi, rồi chỉ sau ass cho nó biết. Em y tá lẩm bẩm “Chắc là viêm trực tràng”. Mình đỏ mặt hỏi “Trực tràng nằm ở đâu em ơi?”. Nó trả lời lạnh lẽo “Ngay sát hậu môn luôn”. Thôi bỏ mẹ tôi rồi…
“Cởi quần ra đi anh! Cởi hết ra đi!”. Em này trạc tuổi Ốc, trẻ trung, hàng họ mơn mởn phết. Trên tay em nó là cái xi lanh, nhìn mà ghê hết cả người. Ngại kinh khủng, nhưng nghĩ thầm nó là con gái mà éo xấu hổ, mình việc éo gì phải ngại thay nó. Cởi xong quay mặt vào tường đợi khẩu lệnh tiếp. “Anh chổng mông ra!” Lại còn thế nữa. Chổng thì chổng, mịa vừa hài vừa ngại. Em ý tá lại gần đâm cái choét vào ass thốn gần chết, định hỏi em làm trò gì thế, nhưng ngại quá nên thôi. Hàng họ lúc ấy nhìn mãi éo thấy đâu nữa, chắc nó cũng đang sốc như mình. “Xong rồi. Anh ra ngoài đợi nhé, khi mô buồn thì đi vệ sinh…”
Mặc quần vào rồi đi ra, không cả dám nhìn mặt em y tá nữa. Em này tác nghiệp với phong thái như một cái máy, bảo cởi quần mà giọng không cảm xúc, ghê vãi. Ốc ngồi chờ bên ngoài, thấy mình ra thì bịt miệng cười “Không đau chi?”. Mình lắc đầu bảo bình thường.
Ra ban công ngồi đợi. Hỏi Ốc giờ đợi cái gì tiếp theo đây? Ốc bảo đợi để đi ngoài cho sạch ruột sau đó mới soi, nãy là nó bơm thuốc kích thích cho anh đấy, hehe. Mình bảo anh có thấy gì đâu. Ranh còn phì cười “Lát nữa mới ngấm, anh chuẩn bị tinh thần là vừa!”.
Thì quả nhiên 10p sau một thảm họa có tên “thốn ass” bắt đầu hình thành. Cứ vài phút lại phải chạy vào toilet một lần. Cảm giác nhức nhối khó chịu vô cùng. Hơn nửa tiếng sau, khi người đã rũ ra như tàu lá héo, Ốc chạy đi gọi em kia quay lại xử lý tiếp công đoạn quan trọng nhất. Một em y tá khác ngó mình rồi hỏi “Xong hết chưa anh?”. Mình nhăn nhó gật đầu éo buồn trả lời nữa vì đang thốn tận óc. “Xong rồi thì vào phòng kia”.
Vào phòng khác, 2 em trẻ trung ngon nghẻ phục vụ mỗi mình. Em bạn Ốc chỉ vào cái ghế như ghế bọn cắt tóc hay ngả ra cho khách lấy ráy tai, ra lệnh “Anh leo lên nằm vào ghế kia. Cởi hết quần ra nhá!” Mình nằm trên ghế, súng ống cứ gọi là, mặt đần thối ra vì ngượng. “Đây nha, bà đẻ nằm đẻ như nào thì anh nằm giống rứa nha!” Điên hết cả người. Tự nhiên đâm đầu vào chỗ này để chúng nó bắt làm hết trò này đến trò khác như thần kinh.
Lúc bắt đầu soi, em y tá lạ hoắc kia còn cầm vạt áo kéo xuống… đậy bớt súng ống, vì nó cứ chìa trước mặt em như thách thức. Mình bật cười vì không nén nổi làm em bạn Ốc đang ngồi gõ kết quả cũng cười theo.
Xong xuôi, hỏi bạn Ốc, em này kết luận “Bình thường cả anh nha, đẹp như hoa nhá!” rồi đưa tấm scan hình ảnh cho mình xem. Lại phì cười lần nữa. Mịa, lần đầu tiên nghe ví von “ass đẹp như hoa”, thuật ngữ chuyên ngành có khác.
Đẩy cửa ra ngoài, ranh con chạy lại hỏi rối rít “Răng anh? Tình hình răng? Đưa hình em coi mồ?” Mình nói con bác sỹ bảo đẹp như hoa. Ốc reo lên “Rứa là ngon rồi!”. Mình hỏi “Cái chi ngon?”. Ranh con cười hì hì nói lòng anh ngon chi. Mình lẩm bẩm “Mịa tự nhiên lôi người ta vào soi với siếc, thốn không chịu nổi đây này!”
Nhận kết quả xong bạn Ốc đi ra nói thì thầm cái gì đó với nàng (chắc nhận xét hàng người yêu mày khủng đấy), mình phải giả bộ quay mặt bước ra cầu thang, vừa đi vừa nhìn vu vơ cho bớt ngại. Mà công nhận con này số hưởng thật, bạn gái mình còn chưa được thấy hình thù ra sao, nó thì săm soi chán chê…
Xuống đến sân thì Ốc đuổi kịp. Hỏi ranh con “Nó nói chi với em rứa?” Ốc cười hi hi bảo “À không, không có chi mô!” mắt ranh con đầy bí hiểm. Không có chi mà thái độ thế hả? Hai đứa vừa đi vừa bình luận. Ốc bảo gớm, bọn ni một ngày khám cả mấy chục người chại sạn rồi có chi mà ngại ngùng nữa. Mịa đúng là gái trường y có khác, nhìn của đàn ông như nhìn củ khoai sống. Yêu bọn này mất hết cả thi vị.
Ra khỏi viện cũng trưa rồi, lúc này vẫn thốn không chịu nổi. Lượn xe một vòng giữa trời nắng, nghĩ bụng bây giờ có lẽ phải tìm cái nhà nghỉ nằm tạm, chứ thế này chịu sao nổi, nhưng lại sợ ranh con cho rằng có ý đồ đen tối. Cứ đi mãi, qua hết phố này đến phố khác mà vẫn không dám dừng lại, cứ gặp cái bảng nhà nghỉ nào là nhìn vào nhưng lại không đủ can đảm mở miệng nói với Ốc.
Chợt ranh con ghé tai hỏi “Đi mô đây anh?” Nhăn nhó bảo “Anh… thấy khó chịu quá, rất mệt…. Đi nữa chắc chết mất…”. Ốc nghiêm trang “Giờ làm răng bây giờ?”. Đánh liều nói “Hay kiếm cái chỗ nào… anh nằm nghỉ chút rồi tính?”. Ranh con xì môi “Rứa mà không nói, rứa thì vô đi. Lòng võng mãi cháy hết cả da!” Đệt, biết thế dừng lại ngay đầu phố cho nhanh, ai nghĩ được thế này… Cho xe ghé vào nhà nghỉ tên gì đếch nhớ nữa, chỉ nhớ ngay lối vào đặt mấy chậu cây để che chắn ngụy trang. Cầm chìa khóa bước lên cầu thang mà như muốn chạy, không phải vì nghĩ sắp được xyz mà vì thốn hết cả ass (chú nào từng bị chắc nhớ cảm giác này đến già luôn).
Phòng tầng 3 bé tí nhưng sạch sẽ, ti vi, tủ lạnh đầy đủ. Việc đầu tiên là chạy ngay vào toilet ngồi thiền, ngồi cho vui thôi chứ éo nước non gì. Ốc ở ngoài cứ nhe răng cười như con dở, thi thoảng hỏi với vào “Lâu rứa? Ngủ trong luôn à anh?”. Người ta đang đau đáu tác nghiệp hỏi éo gì lắm thế. “Nhanh lên, em đói rồi…”. Nó lại giục.
Nói chung cứ 5p ôm quần nhảy vào toilet một lần, lần nào cũng vô rồi ngồi làm cảnh, lúc quay ra thiểu não như đói ăn, tinh thần rệu rã thảm hại. Mỗi lần như thế con ranh lại ôm gối nằm vật ra giường cười khúc khích, ghét không chịu nổi. Ghét hơn nữa là nó thay bộ váy mới đét, ngắn ngủn và mỏng tang như cánh chuồn chuồn, nhìn ngứa mắt thôi rồi…