Sáng nay lấy ví đi chợ, phát hiện thiếu đâu mất hai tờ 50 nghìn. Định bụng trưa về hỏi hắn cho ra nhẽ. Lúc ngang qua quán cháo lòng, thấy hắn đang vung tay nói với đàn em “Nghệ sỹ An Nam khổ như chó! Uống chén rượu vặt cũng phải ngửa tay xin tiền vợ. Nhục! Nhục lắm chúng mày ơi!”. Để chữ “nhục” tăng thêm sức nặng, hắn ngửa cổ đổ tọt chén rượu trắng vào mồm rồi khà một tiếng như một nhà đạo đức chân chính luôn biết cách nhẫn nhịn.
A ha! Hóa ra tối qua lúc mình đang quấy nồi cháo cho con Hĩm dưới bếp, hắn đã lẻn vào buồng lục ví. Thảo nào sáng nay xung phong dậy đi đổ rác sớm thế. Lát về chết với bà, chồng với chả con.
Nhớ hồi lấy hắn, mẹ mình xoay lấy hỏi, con ơi! Mẹ hỏi thật là thằng Bường chồng con hắn mần nghề chi? Mình bảo dạ, anh ấy là nghệ sỹ. Mẹ tròn mắt, ừ thì biết là nghệ sỹ rồi, nhưng nghệ sỹ thì cũng phải làm một công việc cụ thể chi đó chớ! Hắn mần chi con? Mình cứng mồm nói lảng sang chuyện khác.
Trưa đi chợ về, thấy hắn đang lim dim ngủ, cái tăm nhọn hoắt vẫn ngậm trong mồm, mình tát cho cái vào má rồi lôi dậy. Hắn kêu ré lên, bảo điên à, người ta đang tư duy hình tượng nghệ thuật. Mẹ, sắp bắt được nó rồi, tự nhiên kinh động làm nó chạy cụ mất.
Mình xách tai hắn lên hỏi “Nghệ thuật cái con tiều nhé! Hai tờ năm chục trong ví đâu, giả cho bà đong gạo ngay”. Vớ lấy cái điếu bát mồi một bi, hắn bảo “Để đấy khi nào được giải thưởng Hội nhà thơ ông trả! Có cái đéooo gì mà làm um lên, mất hết thi hứng của người ta”.
Chiều, tay chủ hiệu cơ khí đến nhờ hắn viết cho vài câu quảng cáo bẫy diệt chuột để phát lên đài truyền hình huyện. Hắn cười nhạt nói, ông đừng sỷ nhục nhà thơ. Tôi chỉ quen phong hoa tuyết nguyệt, đề tài giẻ rách ấy ông gọi điện cho chủ tịch hội văn học nghệ thuật tỉnh mà nhờ nhé.
Mình nghe được chạy vào chửi cho trận. Gớm nữa, đói dài răng còn làm bộ. Thơ nhà trồng được, ông biên vài ba câu cho người ta, lấy trăm bạc mua hộp sữa cho cái Hĩm tôi nhờ. Hắn gãi gãi tai nói thôi được, rồi biên:
“Chuột tây, chuột ta, chuột Bồ Đòa Nha, chuột Tây Ban Nha, chuột Tuy Ni Di, chuột Thổ Nhĩ Kỳ, chuột gì cũng dính. Hãy đến với bẫy chuột trứ danh Xuân Bành, địa chỉ liên hệ… Bẫy Xuân Bành – Hãy chết theo cách của chuột!”
Biên xong đút túi 300 nghìn, hắn cười hehe bảo “Thơ thế mới thánh”. Mình tịch thu 100 nghìn, rồi ghé mồm vào tai nói nhỏ “Tôi đọc nghe quen quen”. Chờ lão kia đi khuất, hắn nhe răng bảo “Kệ mẹ nó!Tôi ăn cắp của bọn bán dạo thuốc chuột”.
Ngày… Hôm nay ra tòa. Thư ký tòa hỏi nghề nghiệp chồng. Mình bảo anh ấy làm thơ. Thứ ký suy nghĩ 2 giây rồi ghi: làm ruộng. Ra khỏi cổng, mình chở cái Hĩm về thẳng nhà ngoại.
Hắn chạy theo một đoạn, tay vẫy vẫy cái khăn sữa, giọng nghẹn ngào: “Con…. con ơi!”.
Lấy nhau 3 năm, hôm nay mới thấy hắn khóc.