Nhớ lại những ngày đầu quen nhau.
– Em ơi, lấy cho anh một hộp Omega 3 nhé! Tý mang qua cho anh được không?
– Dạ, chú lấy cho chú dùng à? Làm sao mà uống Omega?
– Mắt dạo này tự nhiên nhìn kém, uống thử 1 hộp coi răng.
– Hic, nhìn gái nhiều quá hả chú?
– Chắc rứa. Mà bỏ cái từ chú đi nhá! Nghe từ chú ngứa cả mắt.
– Rứa ai gọi mẹ cháu bằng chị trước?
– Lần sau anh gọi bác, được chưa?
– Được rồi, tí em mang qua cho anh, hihi.
Trưa, sắp về thì con ranh phóng xe đến, vứt cái bịch hộp thuốc trên tủ kính bảo “Của chú, à xin lỗi, của anh đây! Em về đã!”. Gọi với theo “Rứa liều lượng thế nào đây?”. Ranh con ngoái lại nói chỏng gọng “Có toa bên trong rồi, mà yên tâm quá liều cũng không chết mô!”
Đúng là con điên. Biết là có thể nó đang bận việc gì gấp, nhưng nhìn thái độ ráo hoảnh của nó lộn hết cả ruột. Mẹ, hôm thì quấn quýt như không muốn rời người ta, khi thì tỉnh bơ như người dưng nước lã, éo biết trong đầu nó nghĩ gì nữa.
Hôm rồi đi ăn gặp trong quán phở, ranh con thấy mình liền gật đầu chào. Mình hỏi “À vẫn nhớ anh hử?”. Nó bảo “Người thì không nhớ lắm, nhưng nhớ cái mùi nước hoa”. Rồi ngồi gần hỏi anh dùng loại gì mà thơm rứa, mùi ni em ấn tượng cực. Mình bảo đưa điện thoại đây anh viết tên cho, mua tặng bạn trai thì cứ mua đúng loại nớ. Ranh con ngúng nguẩy “Bạn trai mô ra?” À bật tín hiệu đây ý là em chưa có ai (anh cứ xông vào mà húp).
Ranh con đưa con 3gs ra, mình gõ mấy cái tên, chả nhớ là Bleu de Chanel hay Hermes…xong bảo “Nhưng coi chừng mua hàng lởm đó”. Ranh con chau mày “Nhưng em dùng loại đàn ông này có mạnh quá không nà? Em hay thích nước hoa nam…”. Mình bảo tùy thích, nhìn em đanh đá rứa chắc hợp đó!
Lúc ra về nhìn mắt nhau rất lưu luyến, bịn rịn. Ấn tượng về ranh con lúc ấy hơi mâu thuẫn. Ăn mặc chơi bời, quần éo gì mỏng tang bó sát, mông cong vếu nhìn rất mất dạy, lông mày xếch, môi cong cớn đúng kiểu gái đanh đá, nhưng nói chuyện lại nhỏ nhẹ dễ thương phết (éo biết có làm hàng không).
Quen nhau vài tháng, chuyện trò bốc phét cũng nhiều, nhưng ranh con đúng là một con thần kinh thất thường. Nghĩa là khi nóng, khi lạnh éo biết đâu mà lần. Nhưng lúc đêm hôm khuya khoắt, nhắn cho nó cái tin nỉ non tình cảm, nghĩ nó sẽ thích lắm. “Đang nghe bài “Tình lỡ” tự nhiên nhớ đến em”. Nó hất cho gáo nước lạnh vào mặt, tỉnh mẹ cả ngủ “Lỡ với đứa nào thì liên quan chi đến người ta”.
Nói chung yêu nó chắc phải thằng thần kinh thép, hoặc đừng chấp những cơn hâm không theo quy luật nào của nó.
Những ngày đầu đi với nhau, cứ vắng người hay vô chỗ tối tối tí là mình hay vòng tay ôm Ly. Khi thì bảo “Ôm tí đỡ vật”, lúc tỉnh bơ “Người em chỗ mô cụng mềm hè!”. Ly đẩy nhẹ ra, gõ vào đầu “Ôm tớ với tư cách chi đó?”. Tiện mồm mình bảo “Thì trước hết là tình đồng chí cái đã”. Ranh con xì môi “Đồng chí thì nghiêm túc vào đê!”.
Mình cũng thuộc dạng hơi hơi lãng mạn, nhưng nói thật trong sáng thì đéo có đâu. Xem phim Hàn Quốc hay đọc ba cái truyện ngôn tình nhảm nhí thấy chúng trong sáng, thánh thiện phát thèm, đôi lúc đồ rằng nam chính đa phần toàn những thằng một là liệt dương, không liệt dương thì cũng 8 vía, hai là thằng đạo diễn rớt xuống từ hành tinh khác. Mẹ khỉ, yêu đương éo gì quanh quẩn chỉ gục vào vai nhau nói mấy câu sến sẩm chỉ có trong tiểu thuyết ba xu.
Hồi đầu đi cạnh nó toàn nghĩ trộm, con hâm này ngổ ngáo tí nhưng ôm nó thì phê phải biết đây, môi éo gì cong cớm gợi cảm chết thèm. Đợi mãi mới có cơ hội. Hôm đó đến nhà chơi, nó ngồi phòng khách nhai kẹo alpenliepe, mình đùa “Chóp chép cái chi trong mồm như ăn trầu rứa?”. Ly bảo kẹo. Mình “Cho tớ miếng mồ?”. Nó nhè cái kẹo trong mồm, lúng búng “Còn mỗi cái đang nhai đây. Ăn không?”. Nhìn trước nhìn sau không thấy ai, ghé sát miệng nó…. Ranh con thao láo mắt ú ớ “Ơ… ơ.. !!!”. Mình dứt ra bảo “Ngọt hè!”, rồi hôn tiếp. Đang hôn nhau thì nghe tiếng dép lẹp kẹp đi lên, vội bỏ nhau ra, mặt tỉnh bơ như đang xem thời sự trong nước.
Lúc quay xe về, ranh con gọi lại, ghé tai hỏi “Rứa lúc nãy cậu thật hay đùa đấy?”. Móa, phì cười với nó “Hỏi rứa là ý chi?”. Ly lại gần nhìn vào mắt mình “Lần ni thôi nhá, nỏ có lần sau mô… Thôi về đi!”. Thái độ ranh con rất khó đoán (mà cũng không nên đoán vì với một đứa thất thường như nó không bao giờ biết nó nghĩ gì trong đầu). Buồn cười nhất là khi đang mải mê, thấy mắt nó thao láo, mình gắt “Nhắm lại!”, nó buông ra, rồi hỏi câu ngớ ngẩn “Rứa hôn là phải nhắm mắt à?”. Mình gật. Nó liền nhắm tịt mắt như trêu ngươi.
Ranh con yêu một thằng, thằng này nằm trong hội tóc vàng mà mình vẫn hay bắt gặp. Mình rất ngứa mắt với thằng cu này nhưng nghĩ không có tư cách gì để ngăn cản nên lờ đi. Thi thoảng điên quá mắng ranh con xa xả “Anh không thích em quan hệ với đám ấy, nói thật nhá, nhìn như một lũ dặt dẹo chả ra cái éo gì!”. Ly cũng biết tính mình nóng, nên ngồi đâu thấy bóng mình là trốn biệt. Riêng thằng bồ nàng mình hay bảo anh xếp nó vào dạng giẻ rách, em yêu nó vì cái gì nói anh nghe coi? Ly thanh minh “Em cũng chưa bao giờ coi nó là bạn trai đúng nghĩa, vui thì chơi thôi!”.
Vì những mối quan hệ phức tạp hồi ấy của Ly nên ngay từ đầu mình đã không có suy nghĩ xa xôi với mối tình lạ lùng này. Trong mắt mình, Ly mãi mãi chỉ là một con ranh đú đởn, vui đâu chầu đấy và vô tâm, không thể mong đợi gì vào một đứa thất thường như nó được (nhưng tiếc thay mình đã nhầm, đó là sai lầm không thể tha thứ…)