Đầu tối hôn nhau, đêm về ranh con (chắc khó ngủ) nhắn tin “Láo nha, dám hôn chị”. Con điên này chuyên thế, tin nhắn khi nào cũng lèo tèo mấy chữ cộc lốc, ăn nói bốp chát quen thân. Rep ngay “Ngọt hè. Tối mai tiếp tục hè”. Nó gọi lại sau 3 giây.
– Sướng quá không ngủ được à. Hôn được chị xong về không đánh răng luôn cũng nên?
– Ừ phê lòi… Ôi thích thế, ngọt lừ, hehe.
– Ngọt thật không?
– Một cảm giác thật là… khó tả.
– Nói cảm giác chị nghe mà…
– Tối mai ta tiếp tục hè… :))
– Không yêu mà vẫn có cảm giác à?
– Ai nói không yêu? Đồ hâm.
– Có nghe nói chi với mềnh mô… Ơ ờ…!!!
– Từ từ.
– Nỏ, nói cấy chi nghe đi. Đè nghiến người ta ra hôn rồi im ỉm chạy về là không được mô nha.
Con ranh này nói toàn kiểu buồn cười éo giống ai. Nó vừa nói vừa cười hi hi, không biết thật hay đang đùa. Nó khi nào cũng vui vui, ngồ ngộ nhưng cũng thật thật. Rất ít khi giận. Nhưng cứ thất thường éo ra thể loại gì. Hôm nay gặp vác cái mặt lên trêu ngươi, mai lại nhơn nhơn sà vào hôn hít, nói “Nhớ thằng điên này thật đo” (thi thoảng gọi mình bằng “thằng”, gần chùa gọi bụt bằng anh rất láo nhưng nhìn mặt nó nũng nịu đáng yêu nên không chấp, thôi thì kệ mẹ nó).
Mình thích tính nó một phần vì nó không cần biết mình từng học và làm gì ra. Trong mắt nó mình là đứa ngông nghênh, nói năng bạt mạng không nể nang và kiêng trừ thứ gì. Một đứa “có học” nhưng khi cần vẫn “mất dạy” được như thường!
Một trong những điều ân hận nhất khi “yêu” Ly là không để ý đến cảm giác của nó. Nhiều hôm đi chơi nhà Huyền về, ghé qua nhà làm cốc nước, gặp nó lại luyên thuyên kể hôm nay anh với “con ấy” làm gì, làm gì… xong cười nhăn răng. Bao giờ cũng thế, ranh con phụ họa thêm vào, khuyên tối mai nói gì, làm những gì tiếp theo cho “con đó nó thích” – biết éo đâu rằng trong lòng nó đang tổn thương ghê gớm… (đang được viết tiếp)