Nhóm có dăm bảy thằng, mỗi thằng một phương. Năm gặp nhau vài lượt.
Năm ngoái có một thằng làm rẫy trong Kon Tum về quê. Ngồi ở quán cà phê, nó bốc máy gọi mười mấy cuộc cho bạn cũ, duy nhất mình với một thằng làng nhàng nữa đến.

Nhìn thằng bạn râu ria tua tủa, mặt mày hốc hác, suýt nữa mình gọi bằng… chú. Không cần hỏi cũng biết nó khó khăn, khổ cực ra sao. Nên suốt buổi chỉ nhắc chuyện “ngày xưa”. Những gì tươi sáng, vô tư nhất của thời đi học được gợi lại để bạn không còn khoảng trống than nghèo, kể khổ.

Ngồi chưa ấm chỗ, nó lấy số một thằng cùng lớp, giờ làm chức mẹ gì trong ngân hàng, gọi ra “uống nước”. Công chức thành đạt báo bận họp rồi tắt máy. Lát sau gọi lại chỉ còn là tò tí te!

Thằng này thì hay bận lắm. Bận đưa bà ngoại đi spa. Tiếp cấp trên. Dẫn bố đi xét nghiệm phân. Họp bàn với đối tác.

Bạn làm rẫy Kon Tum đặt điện thoại xuống, ngơ ngác không hiểu vì sao đầu kia tắt máy. Mình im lặng, quay mặt cười rất nhạt. Định nói với bạn làm rẫy, mày ơi gọi làm cái đéo gì. Trông thân phận mày chả thằng thành đạt éo nào muốn gặp. Một là nó nghĩ có thể mày vay tiền nó. Không vay tiền thì tốt. Nhưng ngồi với mày nó cũng không thích, vì không sang cái thằng người. Ngày xưa đi học nghèo đói cả lũ như nhau nên không thằng nào khinh được thằng nào. Nhưng giờ danh phận mỗi đứa một khác, tốt nhất không nên để bạn cũ thể hiện lòng thương hại.

Nghĩ nháp rồi để trong đầu rứa thôi.

Hôm nay một thằng bạn thành đạt khác ngoài HN về. Chỉ sau vài cuộc điện thoại, mâm đã tề tựu đông đủ những thành phần mà bình thường vẫn lẩn như chuột ngày. Bắt tay. Nâng ly. Chạm cốc. Chúc mừng. Khen ngợi. Ỏm tỏi cả một góc nhà hàng. Tất nhiên trong đám đó không thể thiếu thằng ngân hàng. Tối nay nó bảo bà ngoại tự chạy xe đi spa. Bố xét nghiệm phân xong rồi. Cấp trên về từ sáng nay. Đối tác đang đi mát xa kích dục.

Một hai ba dzô!!! Chúc mừng, chúc mừng tình bạn thắm thiết! Gớm, địt mẹ lâu lắm rồi mới gặp nhau, uống đê!

Mình làm 2 ly rồi báo bận.