Ngày… Sáng ra thằng hàng xóm làm nghề bắt dê hớt hải phóng wave tàu chạy đến, miệng lắp bắp như chó phải bả hỏi này này, con Xoan vợ chú sinh nắm mấy? Mình bảo tao biết đéo đâu được, hồi mới lấy nhau nó bảo sinh năm 85, đẻ xong bốn đứa bây giờ tao đoán nó sinh năm 58. Nhưng làm sao? Nó đập cái vào vai nói “Tối qua tui mơ ngủ với hắn”. Mình điên tiết nói tổ cha mi. Mơ ngủ với ai không mơ, răng mơ ngủ với vợ tao. Nó xòe tập tiền lẻ toàn tờ 10 nghìn ra bảo, bình thường tui hay mơ thấy chó lẹo chắc, nỏ hiểu răng tối qua mơ ôm vợ ông ngủ, mần hẳn hai nháy luôn mới kinh, ông ghi cho tôi cặp 02 – 20 mỗi con tám chục.
Đưa cho nó cái cáp đề, mình ân cần dặn “Lần sau có mơ thì mơ cho đứng đắn nha, ví du mơ thấy tao ngủ với vợ mày chẳng hạn!” Nó nói ờ ờ để tui rút kinh nghiệm, rồi nhảy lên con wave tàu cong đít phóng xe đi mất.
Ngày… Chiều có ông già ngó bộ hom hem mặc áo bộ đội kiểu cựu chiến binh hay mặc đi ăn cỗ, dắt con bò đến buộc ngoài sân. Mình hỏi chi rứa bác? Lão xoa xoa tay vào vạt áo nói “Chú cho tui cắm con bò đánh cái đít 3 năm triệu. Bò ni là bò cưới của con gái tui, ra giêng hắn cưới rồi”. Mình gãi gãi tai hỏi rứa nếu không về thì mần răng? Lão nói, thì chú cứ giữ con bò lại cho tui, có chi tui lấy tiền mừng cưới lên chuộc về là được chớ răng. Mình tặc lưỡi ghi đít 3 năm triệu.
Tối đề về 69. Nhìn ra đường thấy có vụ chở bệnh nhân đi cấp cứu. Người ngồi sau xe máy phủ cái chăn chiên Nam Định, thò ra vạt áo xanh bộ đội kiểu cựu chiến binh hay mặc đi ăn cỗ. Ngoài sân, con bò cái chợt rống lên 3 tiếng, mắt nó xanh lét như mắt ma khiến mình bủn rủn chân tay.
Ngày… Em Na gọi điện, giọng thì thào như buôn bạc giả “Anh yêu, của em mấy rồi hè?” Mình lật sổ, nói cũng nhiều rồi đó, lo mà trả bớt đi chớ cuối năm anh kẹt vốn. Na cười hi hi rất dâm nói “Thì để đó ta trừ dần chớ lo chi anh hè. Tối nay phòng 69, nhà nghỉ hôm trước nha! Hi hi, cố mà lập hẳn hatrick cho hết nợ là vừa xinh”. Tổ sư nhà em! Dạo này ba kích, dái dê uống đều như vắt quất nhưng đéo hiểu sao vẫn yếu xìu xìu, lập hatrick để con ngan già nó đào mả bố em lên à? Công nhận mặc dù nách nó hơi hôi nhưng được cái to mông rộng háng đáng đồng tiền.
Nói lại bảo gở mồm chứ nó cứ tạch lô mãi thế này chắc sang năm mình ra Bạch Mai chạy thận mất.
Ngày… Giáp tết, đang ngồi nhổ râu tranh thủ tổng kết một năm kinh tế buồn chợt một thằng thanh niên gầy gò, da tái tái như con mực một nắng đeo ba lô chạy vào, thở hổn hển nói bác bác, hôm nay bác kết nhất con gì? Mình vân vê sợi lông mồm, bảo “Chịu! Bác mà biết con gì, bác đã bán mẹ cả nhà ốp một phát luôn chứ còn ngồi đây làm thằng ghi đề à?” Nó bỏ ba lô ra, giọng buồn buồn nói cháu làm công nhân giày da trong Bình Dương . Năm ni công ty nợ lương, mỗi đứa về tết được biếu cân miến dong, chai tương với lọ dưa chuột bao tử muối, ra về cắm xe máy thằng bạn chia nhau được thằng hai triệu rưỡi, đi xe mất mẹ gần một củ rồi. Dừ bác rủ lòng thương cho cháu một con, trúng thì có cái tết to, tạch thì làm năm nghìn bạc riệu cho say trùm chăn ngủ.
Mình cười bảo, răng không học hành tử tế mà kiếm cái nghề cho đàng hoàng mà phải đi làm cu li biệt xứ, dừ kêu đéo chi. Lôi trong ba lô ra mấy tờ giấy photo có dấu công chứng đỏ chót, nó dí vào mặt mình nói đây này, đang tính mang về cho ông già nhóm lò nấu bánh chưng đây này. Mình hỏi giấy chi rứa cháu? Nó bảo dạ bằng đại học quản trị kinh doanh với chứng chỉ tiếng Anh.
Nó đi rồi, nhìn theo cái dáng còm cõi, liêu xiêu trong cơn mưa phùn chiều cuối năm, bất giác mình chợt nhớ đến hai tấm bằng đại học cất kỹ dưới đáy tủ quần áo. Trong nhà, tiếng phát thanh viên chương trình thời sự vẫn đang tổng kết một năm qua, nghe loáng thoáng cái gì mà đất nước có bao giờ được thế này không.
Con ngan già ngậm tăm đủng đỉnh đi ra, bĩu môi “Đéo bao giờ được như này nhé”.